Chương trước
Chương sau

"Được. Nhưng mà cuộc gọi này là tôi lén gọi cho anh, cô Nhạc không cho tôi nói với anh." Trình Nhã Thanh nhỏ giọng nói:
"Cô ấy đối với chuyện ba năm trước vẫn còn áy náy, cảm thấy cô Khương cũng không dễ dàng"
"Cô ấy quá lương thiện." Hoắc Anh Tuấn đau lòng nói, nghĩ đến hôm qua còn nghi ngờ cô ta ba năm trước đã lừa anh chuyện Khương Tuyết Nhu bị chứng uất ức, anh bỗng nhiên thấy áy náy..
"Chẳng qua là từ khi cô Nhạc thấy cô Khương trở về thì y như mất hồn, đoán chừng là vì cô Khương nói rằng cô ta và anh là vợ chồng, cô ta còn mắng cô Nhạc là tiểu tam"
"Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Hạ Thu"
Hoắc Anh Tuấn nghe thấy Khương Tuyết Nhu vô sỉ như vậy thì vô cùng tức giận.
Cúp điện thoại, Trình Nhã Thanh nhìn sang Nhạc Hạ Thu.
"Cô làm tốt lắn." Nhạc Hạ Thu cầm tay cô ta, khổ sở nói:
"Trình Nhã Thanh, cảm ơn cô đã luôn giúp tôi."
"Cô Nhạc, cô đừng nói như vậy, năm đó tội phạm sai làm, nếu không phải cố giúp tôi che giấu tôi đã sớm bị cậu chủ đuổi ra khỏi Thanh Long, càng không có hôm nay" Trình Nhã Thanh cảm kích vội vàng nói: "Tôi không phải là Kiều Vỹ ngu ngốc, lại vì bảo vệ Khương Tuyết Nhu một thời gian mà cảm thông cho cô ta. Cô ta chẳng qua là một tiểu tam. Khi cô và cậu chủ yêu nhau, cô ta ở đâu chứ, chẳng qua là nhân lúc cô không có ở đây cô ta thừa dịp chen chân vào, tôi thật sự thấy đối với cô thật không công bằng"
"Đừng nói như vậy, đều do tôi... Ban đầu xảy ra chuyện... " Nhạc Hạ Thu lộ ra vẻ mặt thống khổ nói: "Khương Tuyết Nhu nếu một mực không muốn buông tha Hoắc Anh Tuấn, đời này tôi cũng không biết có thể gả cho anh ấy không?"
"Cô đừng nói như vậy. Tôi nhất định sẽ giúp cố" Trình Nhã Thanh cắn răng nói.
Nhạc Hạ Thu gật đầu một cái, điện thoại di động reo. Là Hoắc Anh Tuấn gọi tới.
Cô ta vội bịt lỗ mũi, để cho tiếng nói có phần khổ sở, nghẹn ngào mới nhấn nút trả lời:
"Anh Tuấn..."
"Giọng của em sao thế?" Hoắc Anh Tuấn lập tức phát hiện ra.
"Không có gì, có thể là do cổ họng có chút không thoải mái" Nhạc Hạ Thu cười gượng nói.
"Được rồi, anh biết rồi, Khương Tuyết Nhu tới tìm em gây phiền phức đúng không?" Cô ta càng che giấu, Hoắc Anh Tuấn càng cảm thấy Khương Tuyết Nhu giống như một người phụ nữ không ra gì, hôm nay trong viện còn thấy cô xinh đẹp. Anh đúng là hai mắt mù rồi.
"Anh đừng nói như vậy, em có thể hiểu được, cô ấy vốn ghét em, thấy em trở thành tổng
giám đốc của Hồng Nhân nên lòng không vui"
"Đừng nói thế, hai năm nay em vì tập đoàn Hồng Nhân mà vất vả cực khổ anh đều nhìn thấy, anh sẽ dạy dỗ cô ta."
"Anh Tuấn, cô ấy nói...hai người vẫn còn là vợ chồng, là thật sao?" Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên cổ họng nghẹn ngào:
"Em còn có thể làm vợ của anh sao?"
"Yên tâm. Anh nói sẽ cưới em thì sẽ nhất định làm được."
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Hoắc Anh Tuấn xoa xoa lông mày.
Anh trước kia không nghĩ đến vấn đề này, bởi vì thi thể Khương Tuyết Nhu anh không có thấy, anh cũng không đi thăm dò cái chết của cô, anh cho là Lâm Minh Kiều đã sớm giải quyết.

"Chủ tịch Khương, không tức giận sao?"
"Không cần lo lắng, ngày mai cuộc họp hội đồng quản trị sẽ đúng theo lịch thôi, anh cứ về đi, tôi có khách bây giờ" Khương Tuyết Nhu thản nhiên nói, chỉ nhìn anh ta chớp mắt một cái.
Lư Hồng Khoa thấy có mười phần tự tin, cũng chỉ bán tín bán nghi rời đi.
- ----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.