“Không thể nào, vợ trước của Hoắc cậu cả không phải là cái đó. Cái đó là Khương Tuyết Nhu.”
“Đúng đúng, chính là cô ta.”
Mọi người nhất thời cùng đưa mắt len lén nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn.
Lúc này, người đàn ông này mang một bộ mặt anh tuấn lạnh lùng u ám, một đôi mắt sâu thẳm lóe lên khiên cho người khác nhìn không thấu ý đồ.
Không có ai biết được anh đang suy nghĩ gì.
Chẳng qua là nhìn anh chậm rãi móc ra một gói thuốc lá ra đốt. Rất nhanh, khói mù mơ hồ bay trên gương mặt thâm thúy.
“Bố, bố đừng bị cô ta lừa” Diệp Minh Ngọc bỗng nhiên đi tới, ôn nhu nói: “Người chết làm sao có thể sống lại, con nhìn cô ta chính là giống với Khương Tuyết Nhu thôi, cũng không biết từ đầu biết được tướng mạo của Khương Tuyết Nhu trước kia, bây giờ chạy tới gạt người, với nói thêm bố đừng quên Khương Tuyết Nhu đã sớm bị hủy khuôn mặt “
“Chính là như vậy, anh hai, cái dáng vẻ ban đầu kia của Khương Tuyết Nhu anh hẳn là nhớ, bác sĩ thẫm mỹ đứng đầu cũng nói hết rồi, gương mặt đó của cô ta căn bản sẽ không trở lại bộ dáng của ban đầu nữa. Chuyện này cậu cả hẳn là nhớ đúng không?”
Diệp Diêu Đông bỗng nhiên nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn đang ngồi.
Hoắc Anh Tuấn búng một cái tro thuốc lá, đứng dậy, một tay đưa vào túi quần hướng Khương Tuyết Nhu đi tới. Đi càng gần, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như tơ lụa của Khương Tuyết Nhu lại càng rõ ràng.
Những năm này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357330/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.