Chương trước
Chương sau
Lương Duy Phong sờ đầu cô một cái: “Chuẩn bị thật tốt một chút, tối nay tập đoàn Diệp thị kỉ niệm ba mươi năm sáng lập.”
Khách sạn Hiền Châu.
Một buổi lễ long trọng đang được cử hành.
Những năm này, toàn bộ nhà họ Diệp xảy ra quá nhiều chuyện.
Ba đầu năm, Diệp Gia Thanh hôn mê thật lâu bỗng nhiên tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, ông lập tức muốn ly dị với Vệ Phương Nghi, nhưng mà Vệ Phương Nghi sống chết không đồng ý, sau đó đưa lên tòa án, tòa án rốt cuộc xử xuống hai người ly dị, nhưng mà hai người còn có một đứa con gái chung là Diệp Minh Ngọc.
Diệp Minh Ngọc sau khi gả cho Sở Văn Khiêm, thân phận thăng tiến như diều gặp gió, những năm này chẳng những đứng vững vị trí phó tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, mà còn cùng tập đoàn Sở thị thành lập công ty điện thương, nghe nói tập đoàn này có tổng giá trị vượt xa tập đoàn Diệp thị. Mới một thời gian ngắn đã đột phá sáu trăm ba mươi nghìn tỷ.
Mà hôm nay là ngày kỉ niệm tập đoàn Diệp thị đã thành lập được ba mươi năm, tập đoàn lại cử hành bữa tiệc lớn nhất chưa từng có trong lịch sử, chẳng những mời đại thiên vương cao cấp nhất đứng đầu nước Nguyệt Hàn, các đại thương giới nhà giàu có, nhân vật nổi tiếng tất cả đều được mời đến.
Trong phòng tiệc.
Diệp Gia Thanh xã giao hoàn mấy vị tân khách, vừa quay đầu, liền thấy bị những nhà giàu có cửa hàng tổng hợp quyền quý đang vây quanh Diệp Diêu Đông.
Trong lòng ông thoáng qua một chút phức tạp.
Ba năm nay, sau khi ông tỉnh lại, rất nhiều chuyện tựa hồ cũng thay đổi.
Khương Tuyết Nhu tự sát, Diệp Diêu Đông trước giờ vẫn luôn tự ti lại trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn, hôm nay Diệp Diêu Đông giống như thay đổi thành một con người khác vậy, mặc dù là vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng hăm hở, bày mưu lập kế, thậm chí rất nhiều tâm phúc của ông cũng hoàn toàn bị Diệp Diêu Đông thay đổi.
Nhưng cân nhắc đến Diệp Diêu Đông cũng là em trai ruột của mình, hơn nữa khi ông hôn mê thì ông ta cũng đã ra sức bồi dưỡng Diệp Minh Ngọc, Diệp Gia Thanh cũng chỉ đành mở một con mắt nhắm một con mắt.
Cũng may, Diệp Minh Ngọc cuối cùng cũng hiểu chuyện, những năm nay cũng rất cố gắng.
Chẳng qua là mỗi lần ông thấy Diệp Minh Ngọc, cũng sẽ cảm thấy mình thiếu nợ Khương Tuyết Nhu quá nhiều.
“Gia Thanh, thì ra ông ở chỗ này. Vệ Phương Nghi đi tới, không yên lòng nói: “Ông định tối nay lúc nào tuyên bố để cho Minh Ngọc chính thức đảm nhiệm chức CEO của tập đoàn, để cho con bé cùng với Sở thị thành lập hùn vốn mở xí nghiệp.”
Diệp Gia Thanh đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét: “Ai bảo bà tới nơi này.”
“Ai, tôi làm sao lại không thể tới, tôi lại là mẹ ruột của Minh Ngọc.” Vệ Phương Nghi hành động kênh kiệu nói: “Ông nhìn Minh Ngọc nhà chúng ta nhiều một chút, bây giờ nó có thể làm được cái gì rồi, đã nhiều năm như vậy rồi, ông vẫn chưa yên tâm đưa Diệp thị cho nó trông coi sao”
Diệp Gia Thanh quả thực lười để ý bà ta, người đàn bà Vệ Phương Nghi này liếc mắt nhiều một chút liền khiến cho ông cảm thấy nôn mửa.
“Chị dâu, anh hai.” Diệp Diêu Đông mỉm cười ngồi xe lăn tới.
“Tôi đã nói rồi, bà ta đã không phải là chị dâu của em nữa.” Diệp Gia Thanh trầm giọng cảnh cáo.
“Biết biết, rồi rồi.” Diệp Diêu Đông cười nói: “Anh hai, hôm nay anh có thấy thành tích lần này của Minh Ngọc không, em thật cảm thấy mình đã già rồi, bây giờ tuổi trẻ bọn nhỏ thật là người thiên hạ, mới vừa nãy những vị tân khách kia vẫn luôn đang khen anh hai có phúc, mới có thể sinh ra đứa con gái ưu tú như vậy!”
Diệp Gia Thanh gật đầu một cái: “Minh Ngọc hai năm qua quả thật biểu hiện không tệ, để cho con bé đảm nhiệm CEO cũng tốt, lát nữa sau khi lên sân khấu anh sẽ tuyên bố.”
“Anh hai, thật ra thì điều em lo lắng chính là sau khi Minh Ngọc nhậm chức CEO, trong tay không có cổ phần, chỉ sợ sẽ có chút khó khăn khiến kẻ dưới không phục tùng.”
Diệp Diêu Đông thấp giọng nói: “Em lúc trước nghe được những người góp vốn khác của công ty không chịu phục, dẫu sao tổng giám đốc là bố, thì CEO cũng là người nhà họ Diệp của chúng ta.
Diệp Gia Thanh cổ quái nhìn ông ta một cái: “Diêu Đông, nếu như anh cho Minh Ngọc cổ phần, tương đương với xác định tương lai Diệp thị chính là giao vào trong tay con bé, em thật nguyện ý sẽ bên cạnh hỗ trợ Minh Ngọc sao?”
“Anh, anh là anh ruột của em, em từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, vẫn luôn là anh ở đây chăm sóc em, em làm sao lại cùng anh so đo những thứ này, hơn nữa em không có con cái, đã sớm xem Minh Ngọc là con gái ruột của em rồi.” Mặt Diệp Diêu Đông cười nhạt cười: “Sau này em sẽ tận tâm tận lực hỗ trợ con bé, để cho nhà họ Diệp chúng ta đi xa hơn.”
- ----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.