Chương trước
Chương sau

Hạ Văn Trì đáy mắt thoáng qua vẻ lo âu.
“Vợ, ăn trái cây” Hoắc Anh Tuấn bưng một đĩa trái cây tới.
Cửa phòng lại lần nữa mở ra, Quý Tử Uyên ôm một người đàn bà vóc người cao gầy đi vào, người đàn bà này tóc dài đen nhánh thẳng tắp xõa trên bờ vai, mặc trên người áo lộ vai một bên tay kiểu lá sen ngắn, phía dưới phối với một cái quần cụt màu trång.
Chẳng qua là khi Khương Tuyết Nhu thấy rõ ràng tướng mạo của người đàn bà kia, trong đầu như có mười ngàn con ngựa lao nhanh qua.
Trời ơi.
Đây đều là cái cuộc sống gì đây. Người đàn bà này lại là người rất lâu rồi không có gặp Thang Nhược Lan. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
Từ sau khi nhà họ Khương phá sản, cũng rất ít khi thấy Thang Nhược Lan ra mắt, ngược lại là thường xuyên thấy tin tức của cô ta ở trên các trang giải trí ở trong điện thoại di động, hình như Thang Nhược Lan hôm nay càng ngày càng đi xuống, nhưng mà Khương Tuyết Nhu cũng không nghĩ sẽ đồng thời cùng xuất hiện ở nơi này, liền không để ý đến, không nghĩ tới hôm nay Thang Nhược Lan lại quá giang Quý Tử Uyên.
Những người bạn này của Hoắc Anh Tuấn từng người một ánh mắt đều là bị mù hết rồi hay sao
Nhạc Tiếu Nhi một cô gái tốt như vậy lại không muốn tìm một Thang Nhược Lan mặt nhựa đến như vậy.
Hoắc Anh Tuấn gần đây trí nhớ không tốt lắm, không nhớ ra Thang Nhược Lan, nhưng Hạ Văn Trì nhìn một cái liền nhận ra được.
“Tuyết Nhu, đã lâu không gặp, tớ rất nhớ cậu” Thang Nhược Lan thấy cô, ánh mắt sáng lên, lập tức nhiệt tình lại mừng rỡ tiến lên đón. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
“Xin lỗi, tôi với cô không quen” Khương Tuyết Nhu giơ tay lên, tỏ ý nói cô ta đừng tới gần mình.
Quý Tử Uyên nhướng mày một cái, hỏi Thang Nhược Lan: "Các người quen biết nhau?"
“Đâu chỉ biết, em với Tuyết Nhu cùng học chung trường trung học cấp hai, lên trung học cấp ba thì trở thành bạn học, tình cảm giữa em với Tuyết Nhu vẫn luôn rất tốt, nhưng mà cô ấy sau khhi tới Kinh Đô thì liền không làm sao liên lạc được Thang Nhược Lan lúng túng cười một tiếng.
Quý Tử Uyên chớp mắt như có điều suy nghĩ.
Anh ta nhớ Khương Tuyết Nhu là được Diệp Gia Thanh nhận về sau đó mới đưa cô tới Kinh Đô.
Nghe lời nói này của Thang Nhược Lan chẳng lẽ là Khương Tuyết Nhu sau khi thăng chức huy hoàng cũng không lui tới với Thang Nhược Lan nữa?
Khương Tuyết Nhu căn bản không quan tâm Quý Tử Uyên nghĩ như thế nào, trực tiếp làm mở miệng: “Tôi không cùng cô liên lạc trong lòng cô còn không có suy nghĩ một chút hay sao"
“Là cô à” Hạ Văn Trì lập tức hừ một tiếng: “Tôi đối với cô còn có ấn tượng, trước kia ở Thanh Đồng cô thường xuyên đi với Tần Gia Như kia mấy đàn bà giả tạo lăn lộn cùng một chỗ, đúng rồi, các người lần trước ăn cơm còn sai người đem cô bé Tuyết Nhu từ trong tiệm cơm lôi ra ngoài, lão Hoắc, cậu còn nhớ không?"

“Quá khứ nên để cho nó đi qua đi” Quý Tử Uyên khóe miệng nhếch lên mê người cười yếu ớt vỗ vỗ tay cô ta nói: “Đi tới đây ngồi."
“Tử Uyên, đây là bạn gái mới của anh sao, rất đẹp.” Lúc này, Nhạc Hạ Thu cùng Tống Dung Đức trở lại. Nhạc Hạ Thu mỉm cười đi tới cầm lấy tay Thang Nhược Lan lên: "Tối nay rất náo nhiệt, a, tại sao cô lại khóc"
“Tôi không có chuyện gì... “Thang Nhược Lan vội vàng cúi đầu lau sạch nước mắt.
- ----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.