Chương trước
Chương sau

“Đúng rồi, chủ tịch Khương, cô với tập đoàn Nhạc thị trước đây cũng có quan hệ thân thiết, hôm nay mới có một vị đến nhậm chức tổng giám đốc, cô có cần gọi điện thoại tới chúc mừng hay không? Tổng giám đốc Ngô nhắc nhở.
Khương Tuyết Nhu sửng sốt một chút: “Ai?"
“Là Nhạc Trạch Đàm, con trai của vợ trước của Nhạc Hoàng Bách, trước nghe nói cậu ta năng lực không tốt chút nào, nhưng mà không nghĩ tới mới vừa lên đảm nhiệm tập đoàn Hoắc thị bên kia đã đồng ý cung ứng con chip mới bọn họ."


Khương Tuyết Nhu sắc mặt hơi khó chịu.
Lại là tên cặn bã Nhạc Trạch Đàm người như vậy mà lại đi cướp vị trí của Nhạc Tiếu Nhi.
Không cần phải nói, sau lưng khẳng định không thiếu được âm mưu của Nhạc Hạ Thu, chính cô ra đã nói với Hoắc Anh Tuấn.
Trước kia cô đã vì Nhạc Tiếu Nhi mà đi cầu xin Hoắc Anh Tuấn như vậy, anh cũng chưa từng giúp tập đoàn Nhạc thị, bây giờ Nhạc Hạ Thu trở lại một cái Nhạc Trạch Đàm được làm tổng giám đốc, con chip cũng được cung cấp qua.


Hoắc Anh Tuấn ơi là Hoắc Anh Tuấn, coi như anh chưa từng nghĩ cùng Nhạc Hạ Thu hợp lại, nhưng trong lòng anh tuyệt đối vẫn còn có Nhạc Hạ Thu.
Nếu như không phải là cô có đứa trẻ này, khẳng định Nhạc Hạ Thu cũng quan trọng hơn so cô.
Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu.
Không tức giận không tức giận, vì tiểu bảo bối không được mất khống chế.
Đang suy nghĩ, “Anh Tuấn thật lòng yêu em “gửi tới một cái tin nhắn: <Bảo bối, ngày đầu tiên đi làm có khó chịu chỗ nào hay không, bụng có đói hay không, có muốn ăn cái gì hay không, để anh bảo Ngôn Minh Hạo đứa tới.>


Đưa em gái anh, đi chết đi, đồ cặn bã.
Khương Tuyết Nhu đem điện thoại di động ném một cái, không nghĩ đến anh.
Hơn mười phút sau, Hoắc Anh Tuấn gọi điện thoại tới: “Cục cưng, tại sao không trả lời tin nhắn của anh."



“Thôi đi, anh trước kia cũng là muốn ra vẻ với tập đoàn Nhạc thị, còn không phải là bởi vì Nhạc Hạ Thu trở lại, nhất định là cô ta đi cầu xin anh, cô ta cầu anh, anh liền đồng ý, tôi cầu anh một chút cũng không được, rốt cuộc ai là vợ anh."
"Tuyết Nhu, chúng ta lại phải ồn ào sao"
“Vậy anh tại sao lại cứ phải chọc tôi tức giận, anh không quản chuyện nhà họ Nhạc sẽ chết sao"
Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, trong lòng nặng nề, có cảm giác được mình căn bản kém hơn Nhạc Hạ Thu.
Cô thiếu chút nữa thương tâm lại muốn khóc, nhưng mà lần này không nghĩ vì anh rơi nước mắt nữa, không đáng giá. Buổi chiều, cô đi đến bệnh viện thăm Diệp Gia Thanh. Bác sĩ An Kiệt Nhân nói cho cô một tin tốt: “Bố của cô chỉ cần hai tháng nữa là có thể tỉnh" "Thật không?” Khương Tuyết Nhu mừng rỡ khôn xiết, đây đã là tin tức tốt nhất mấy ngày nay rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.