Chương trước
Chương sau

Hoắc Phong Lang che trán, đàn bà có lúc thật đúng là bén nhạy như là ăng ten vô tuyến vậy: “Thật ra thì tôi cũng chỉ là nghe người ta nói tới Hoắc Anh Tuấn với Tống Dung Đức bọn họ gần đây thường xuyên cùng Nhạc Hạ Thu ở bên ngoài ăn chung, cái khác tôi không biết."
“Đàn ông đối mặt với tình nhân cũ, không có tránh, còn có thể tiến tới mức nào, xảy ra chuyện không phải là sớm muộn sao” Khương Tuyết Nhu cắn môi mình, cổ họng ê ẩm: “Tôi không muốn để cho con mình không có bố"
“Được rồi” Hoắc Phong Lang lần nữa cho xe chạy.
Bốn mươi phút sau, xe ngừng ở trước cửa.
Khương Tuyết Nhu đẩy cửa xe ra đi ra ngoài. “Cô chờ tôi một chút” Hoắc Phong Lang thật sợ bụng cô có mệnh hệ gì, liền vội vàng đuổi theo.
Cô đi lên lầu, đấy ra từng gian phòng riêng, cho đến lúc đấy tới căn phòng thứ tư, thấy trên ghế sa lon một đôi trai gái đang ôm nhau, đàn ông cao lớn tuấn tú bất ngờ chính là Hoắc Anh Tuấn, cả đầu anh chôn ở trong bộ ngực của Nhạc Hạ Thu, Nhạc Hạ Thu ôm đầu anh khẽ vuốt ve.
Khi cửa dùng sức đẩy ra, hai người giật nảy mình.
Khương Tuyết Nhu không nhúc nhích nhìn một màn này, trong dạ dày khó chịu một trận bão táp nổi lên.
Muốn ói, thật rất muốn ói.
Đây là người đàn ông có yêu sâu đậm, nhưng lại tựa vào một người phụ nữ khác.
Là, cô thừa nhận trong lòng anh một mực không buông xuống Nhạc Hạ Thu, anh có thể không thương mình, nhưng có thể suy tính một chút cho con của anh hay không.
Một cơn tức giận từ trong lồng ngực tràn ra, Khương Tuyết Nhu đi nhanh tới.
Nhạc Hạ Thu vội vàng đẩy Hoắc Anh Tuấn ra: “Cô chính là vợ của Anh Tuấn sao, cái cô thấy không phải...."
Khương Tuyết Nhu bưng ly rượu trên bàn nước lên hất thẳng lên trên mặt cô.
“A” Nhạc Hạ Thu kêu thét một tiếng.
Hoắc Anh Tuấn dựa vào trên ghế sa lon đầu óc còn đau dữ dội, thời điểm anh mới vừa rồi trị liệu đột nhiên bị kéo đến nhớ lại tình cảnh khi còn nhỏ trước kia thật thống khổ, thật tuyệt vọng không ai giúp đột nhiên bị một tiếng thét chói tai làm cho thức tỉnh.
Đáy mắt khôi phục thanh tỉnh, thấy Nhạc Hạ Thu trên đầu, trên mặt, trên người ướt nhẹp, chật vật không chịu nổi, Khương Tuyết Nhu cầm trong tay một ly rượu rỗng, trên mặt hiện đầy tức giận.
"Em làm gì?” Anh bất ngờ đứng dậy, giận trợn mắt nhìn cô.
Nhạc Hạ Thu lập tức vội vàng nắm được cánh tay anh: “Anh Tuấn, anh đừng tới, cô ấy không phải cố ý hất nước tôi, tôi cảm giác là cô ấy hiểu lầm chúng ta"
Ánh mắt của Khương Tuyết Nhu rơi vào trên cánh tay cô đang nắm Hoắc Anh Tuấn, chói mắt đến nỗi khiến hốc mắt đỏ bừng.
Cái gì mà hiểu lầm chữ.
Một câu một lời gọi Anh Tuấn, gọi cũng thân mật quá đi.

Khương Tuyết Nhu khó tin.
Rõ ràng là anh giấu mình cùng đàn bà khác ấn ân ái ái.
Bị bắt tại trận, không cảm thấy xấu hổ, hốt hoảng cũng được đi, còn quay ngược lại trách cô.
- ----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.