Chương trước
Chương sau

“Bà ấy không tới công ty” Hoắc Anh Tuấn trả lời.
Ông cụ Hoắc nghe hừ lạnh một tiếng: “Nó sẽ không lại đi chăm sóc Sở Minh Khôi nữa đi, tôi thật sắp bị nó làm cho tức chết"
Hoắc Anh Tuấn yên lặng không nói.
Hoắc Nhã Lam không phải ngu xuẩn, bà ấy chẳng qua là quá yêu quá tín nhiệm Sở Minh Khôi mà thôi.
“Oa, đang dùng cơm sao, ông nội bà nội, các người đoán con ngày hôm qua ở quầy rượu gặp phải người nào” Hoắc Vân Dương cùng Hoắc Phong Lang đột nhiên từ cửa đi vào: “Con gặp phải Nhạc... "
Khi thấy Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu ở trên bàn ăn, cổ họng Hoắc Vân Dương bỗng nhiên cứng đờ, giống như thấy quỷ vậy, người này gần đây không phải đều không trở về biệt thự sao.
Hoắc Phong Lang chẳng qua là bình tĩnh liếc Hoắc Anh Tuấn một cái, ngồi vào bên cạnh ông cụ Hoắc.
“Gặp phải người nào?” Bà cụ Hoắc hỏi Hoắc Vân Dương.
Hoắc Vân Dương hít một hơi thật sâu: “À... Không có gì, con thật là đói rồi, dì Tần, có thể giúp tôi lấy một chén cơm được không."
Ông cụ Hoắc trợn mắt nhìn anh ta một cái, hừ lạnh: “Suốt ngày chỉ biết chạy đến quầy rượu, không thấy chi nhánh công ty tình trạng càng ngày càng kém sao, hai người các người lại không thể học Hoắc Anh Tuấn một ít sao, nhìn một chút nó đem điện tử Hoắc thị phát triển tốt biết bao"
Hoắc Phong Lang sắc mặt tối sầm lại, âm thầm cắn răng, bất kể cố gắng thế nào, ông nội luôn là không thấy được ưu điểm của anh ta.
Hoắc Vân Dương ngược lại là da mặt dày không có vấn đề: “Ông nội, cái loại người đó không bình thường nếu là người bình thường thì cũng không có ai giống như anh ta vậy, vậy thì cũng bao nhiêu nhà có thể trở thành nhà giàu nhất ngước Nguyệt Hàn này được"
“Nói cũng phải” Bà cụ Hoắc thở dài, đột nhiên nhìn về phía bụng của Khương Tuyết Nhu, cười híp mắt: “Nhưng mà tiểu bảo bối trong bụng Tuyết Nhu nhất định có thể thừa kể gien ưu tú của bố nó."
Hoắc Anh Tuấn sờ tóc Khương Tuyết Nhu một cái, ôn nhu nói: “Con ngược lại cảm thấy kế thừa gien gì đó cũng không thành vấn đề, chỉ cần đứa trẻ bình an thì tốt"
“Đúng là như vậy.”
Hoắc Phong Lang cũng nhìn một cái, tâm trạng lướt qua tia phức tạp.

“Ừ, nhớ, con họ hoắc, nhà họ Hoắc chúng ta nuôi dưỡng con, không phải để cho con trở thành công cụ đám hỏi cho nhà họ Sở” Ông cụ Hoắc lạnh lùng nhắc nhở, “Nhà họ Sở cũng sẽ không cho phép người ngoại họ đi vào nội bộ nòng cốt của công ty."
Hoắc Phong Lang giật mình, cúi đầu ăn cơm.
Thật ra thì anh ta cũng đã giao động, ở nhà họ Hoắc không chịu được cảnh không được coi trọng, thôi thì có thể đi qua Sở thị thử một chút, nhưng nhà họ Sở đã có Sở Văn Khiêm, Sở Văn Khiêm cũng không phải là đơn giản, nhìn vào quá khứ của anh ta, một người ngoại họ sợ rằn địa vị sẽ còn không bằng ở tập đoàn Hoắc thị.
Anh ta thật là cảm thấy mình ngoài dặm không phải là người.
Sau buổi cơm tối, ông cụ Hoắc đứng dậy: “Hoắc Anh Tuấn, cùng ông tới thư phòng một chuyến"
Hoắc Anh Tuấn cau mày, quay đầu đối với Khương Tuyết Nhu nói: “Em đi về trước, đợi một hồi tôi trở lại chăm sóc em"
“Không cần” Khương Tuyết Nhu hờ hững đi ra ngoài.
Trong thư phòng, ông cụ Hoắc thở dài: “Bây giờ nhà họ Sở cũng đã không tính che giấu dã tâm của mình, bây giờ lại còn muốn dùng đám hỏi của Hoắc Phong Lang, con nghĩ như thế nào".
“Chỉ cần người nhà họ Hoắc không kéo chân sau của con là được."
Ông cụ Hoắc: "...".
Chết tiệt, không nên kêu nó đi lên, thật là có thể đem người tức chết.
Trong vườn hoa.
- ----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.