Chương trước
Chương sau

“Ừ, rất ít có người phụ nữ nào uống khổ như vậy."
Hoắc Anh Tuấn ngồi đối diện cô, chợt nhớ tới người phụ nữ ở nhà kia, Khương Tuyết Nhu rất thích uống ngọt, trong cà phê phải thêm rất nhiều đường và sữa.
Nhạc Hạ Thu nhìn chăm chú anh thần thái như có điều suy nghĩ, rõ ràng người đàn ông này ở ngay trước mặt mình, nhưng mà anh lại có thể thất thần, bộ dáng này rất rõ ràng cho thấy là đang nhớ người phụ nữ khác.
Nếu là lúc trước căn bản sẽ không như vậy.
Trong lòng cô trầm xuống, khép lại tài liệu bệnh, cười nói: “Bệnh của anh, em có tám mươi phần trăm nắm chắc sẽ chữa xong, hơn nữa sẽ không tái phát.".
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn sáng lên, đang muốn mở miệng, Kiều Vỹ bỗng nhiên gọi điện thoại cho anh.
“Cậu cả, thiếu phu nhân đi tòa án"
Thần sắc anh trong nháy mắt trở nên âm u: “Tôi không phải đã nói với cô tạm thời không cho phép cô ấy ra cửa rồi sao"
"... Thật xin lỗi, Thiếu phu nhân cầm đao uy hiếp mình... ” Kiều Vỹ bất đắc dĩ nói.
“Rất tốt.” Hoắc Anh Tuấn tức thiếu chút nữa đập điện thoại di động.
Bây giờ lại dùng đứa trẻ cùng với bản thân mình để uy hiếp mình, cô thật không quan tâm đến đứa trẻ như vậy sao, thai sinh đội còn không quan trọng bằng một Nhạc Tiêu Nhi.
Hoắc Anh Tuấn vừa giận lòng lại nguội lạnh.
Anh chợt đứng dậy: “Để ngày khác chưa đi, hôm nay tôi có chuyện"
“Được rồi, nhưng mà không thể kéo quá lâu, nếu không tỷ lệ thành công sẽ càng thấp” Nhạc Hạ Thu đem điện thoại di động nhét vào trong túi xách.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu dưới, từ bên kia hành lang Diệp Minh Ngọc đang đi ra ngoài thấy hình ảnh hai người đi bên nhau, đầu óc chấn động một cái, bị dọa sợ phải lập tức trốn vào trong góc lấy điện thoại di động ra chụp hình.
“Minh Ngọc, em trốn ở nơi này làm gì” Sở Văn Khiêm đi tới năm eo cô ta.
"Anh nhìn xem, đây là người nào” Diệp Minh Ngọc cầm hình cho anh ta nhìn: “Là Nhạc Hạ Thu, cô ta lại không có chết"
Ánh mắt Sở Văn Khiêm híp một cái: “Cái này đúng là Nhạc Hạ Thu, không giống cái Nhạc Hạ Tuyền đó, chẳng qua là lớn lên giống nhau mà thôi"
“Ha, anh nói xem một nam một nữ sáng sớm chín giờ từ trong phòng khách sạn đi ra, bọn họ ở trong phòng cả đêm có thể làm gì” Diệp Minh Ngọc nghĩ đến Khương Tuyết Nhu, bỗng nhiên cao hứng: "Anh nói Khương Tuyết Nhu thấy những hình này sẽ như thế nào?"
Sở Văn Khiêm trong lòng khẽ nhúc nhích: “Nghe nói cô ta bây giờ đang mang thai ở nhà họ Hoắc dưỡng thai, nếu như biết chồng cùng tình nhân cũ cùng ở trong khách sạn, phỏng đoán đứa trẻ cũng sẽ không giữ nổi"
"Nói đúng
Diệp Minh Ngọc âm thầm cười nhạt, Khương Tuyết Nhu cho là kết hôn với Hoắc Anh Tuấn liền thắng cô ta, chỉ tiếc sớm muộn cũng là một người bị vứt bỏ giống như mình thôi.
Tòa án Kinh Đô.

“Không phải vậy, con gái tôi không có giết người” Sầm Gia Hân khóc từ chỗ ngồi đứng lên, nhưng lại bị người chấp hành luật pháp ngăn cản lại.
Nhạc Tiếu Nhi hốc mắt đỏ bừng, mặc dù đã sớm liệu được, nhưng khi giờ khắc này tới, cô lại là cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
"Tiêu Nhi... " Khương Tuyết Nhu đau lòng nhìn cô: “Thật xin lỗi... "
- ----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.