Chương trước
Chương sau
“Là bệnh viện riêng của Quý thiếu gia, hẳn sẽ không bị sai sót, đợi một hồi nhân viên nghiệm xác bên kia cũng sẽ đến lấy thi thể đi làm giám định, có sửa sắc đẹp hay không là có thể biết rõ."
“Ừ” Hoắc Anh Tuấn vuốt huyệt thái dương: “Tra một chút tối hôm qua người là ai phái tới."
“Còn tra cái gì nữa, rất rõ ràng chính là do Khương Tuyết Nhu, đến bây giờ cậu còn thiên vị giúp cô ta” Tống Dung Đức âm u hồng lên: “Người đàn bà này quả ác độc, Nhạc Hạ Tuyền từ đầu tới đuôi cũng chưa từng nghĩ muốn quyến rũ cậu, nhưng mà cô ta lại nghĩ đủ mọi cách muốn giết chết Nhạc Hạ Tuyền."
“Tuyết Nhu không phải là loại người như vậy” Hoắc Anh Tuấn chổi: “Cô ấy nhất định là bị người khác lừa."
“Coi như cô ta thật sự bị lừa gạt cũng là cô ta ngu xuẩn, cô ta lòng dạ nhỏ mọn"
“Tổng Dung Đức, cậu nói đủ chưa” Hoắc Anh Tuấn không thể nhịn được nữa.
“Tôi chưa nói đủ, cho tới nay bởi vì cô ta là vợ cậu, tôi lần nữa nhẫn nhịn, bây giờ tôi không thể nhịn nữa” Tống Dung Đức gầm thét.
“Hai người các người chớ ồn ào” Quý Tử Uyên mới vừa xuống xe, liền nghe được âm thanh bọn họ huyên náo.
“Tôi không quan tâm, chuyện này tôi sẽ không để yên như vậy, người sau lưng chân chính đầu têu, coi như là lão Hoắc che chở, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta” Tổng Dung Đức lạnh lùng cảnh cáo xong xoay người rời đi.
“Cậu nghĩ như thế nào?” Quý Tử Uyên đi tới bên người Hoắc Anh Tuấn.
“Có thể Tuyết Nhu sẽ ghen tị Nhạc Hạ Tuyền, nhưng tôi không cho là cô sẽ ác độc như vậy.” Hoắc Anh Tuấn xoa chân mày nói: “Nếu như không phải là Nhạc Tiêu Nhi nói Nhạc Hạ Tuyền là giả, cô ấy thậm chí căn bản sẽ không đi hoài nghi..."
“Nhạc Tiêu Nhi” Quý Tử Uyên chân mày rét một cái: "Lại là cô ta"
Dừng một chút, anh lạnh giọng nói: “Chuyện này tốt nhất không liên quan đến cô ta, nếu không tôi sẽ để cho cô ta vạn kiếp bất phục"
Buổi chiều, kết quả kiểm nghiệm đưa đến tay Hoắc Anh Tuấn.
“Cậu cả, hiện trường thiêu hủy thi thể đã xác định là Nhạc Hạ Tuyền tự mình làm, đã làm toàn diện các phương thức xác nghiệm nhân thân với bố mẹ, xác nhận không có lầm"
Ngôn Minh Hạo mới vừa nói xong, liền thấy Hoắc Anh Tuấn cho huyệt thái dương, thân thể đau đến run rẩy.
“Cậu cả... "
“Bố mẹ Nhạc Hạ Tuyền thế nào?” Hoắc Anh Tuấn nhịn đau khàn giọng hỏi.
“Vẫn đang khóc, người đầu bạc tiễn người đầu xanh có mấy ai có thể tiếp nhận được, bọn họ đòi Cậu cả cho bọn họ một lời giải thích”Ngôn Minh Hạo thở dài.
“Bồi thường thật thỏa đáng cho bọn họ."
“Còn có một việc, tối hôm qua người lừa gạt thủ vệ và người phóng hỏa đã bị đuổi kịp, cùng... Cùng với Nhạc Tiêu Nhi có liên quan” Ngôn Minh Hạo lại nói: “Bọn họ vẫn luôn là ngấm ngầm vì Nhạc Tiếu Nhi làm việc"
“Bố” Nhạc Tiếu Nhi đi tới: “Con định đi tìm tổng giám đốc Tằng nói chuyện một chút... "
“Được rồi, chớ khiến mình chịu áp lực quá lớn, nếu như nhà họ Hoắc quả thực muốn đè ép, cũng không có biện pháp gì” Nhạc Hoàng Bách nhìn cô bình tĩnh nói: “Công ty mất thì để cho mất, ghê gớm lắm thì bán, dù là tương lai đi đến một thành phố nhỏ để phát triển cũng không có vấn đề, chỉ cần chúng ta một nhà ba người vậy là hoàn chỉnh, nói trước, bình thường thấy con một cô gái bận rộn mệt mỏi như vậy cả ngày, ngay cả thời gian hẹn hò cũng không có, bố và mẹ của con cũng rất đau lòng"
Sầm Gia Hân cũng gật đầu một cái, giọng ôn hòa: “Mẹ và bố của con cũng lớn tuổi rồi, cũng chưa từng nghĩ muốn xem con kiếm bao nhiêu tiền, bình an vui vẻ là được rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.