Chương trước
Chương sau

“Anh sẽ đuổi tôi ra khỏi hộ khẩu cũng sẽ không cho tôi ít tiền, ban đầu lúc kết hôn, anh rõ ràng là nói với tôi, tôi một đồng cũng không lấy được” Khương Tuyết Nhu cười ha ha.
Lư Hồng Khoa khiếp sợ trộm nhìn lén | Hoắc Anh Tuấn một cái, còn tưởng rằng
Cậu cả là thần tiên khó gặp, thôi dẹp đi, nếu so với một tên cặn bã ở bên ngoài thì cũng khá giống, những nhà giàu nhất nước Nguyệt Hàn đều là muốn ly dị nhưng một đồng cũng không cho.
Quá sức keo kiệt.
Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của người ngoài, gương mặt tuấn tú Hoắc Anh Tuấn đều tối sầm lại, anh trực tiếp móc
bóp từ trong túi xách ra ném cho cô: “Được rồi, tiền của anh sau này toàn bộ đều giao cho em có được không"
“Thôi được rồi, mấy năm nay có được bao nhiêu đàn ông trong thẻ còn để tiền, phần lớn cũng cầm ra ngoài đi đầu tư hết” Khương Tuyết Nhu nhìn chăm chú anh một cái.
Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn không nói lại cô, không thể làm gì khác hơn là đối với Lư Hồng Khoa nói: “Đem văn kiện của cậu giao cho tôi, tôi tới xử lý"
| Ngôn Minh Hạo đang đi tới nghe nói vậy hai chân lảo đảo, thật là đủ lắm rồi, công việc của công ty mình cần xử lý liền nói không thời gian, nhưng hiện đang rảnh rỗi muốn xử lý công việc của công ty người khác.
Cậu cả, anh thay đổi càng ngày càng thê nô có biết không.
Hoắc Anh Tuấn cầm văn kiện đến bên
ghế salon tìm một vị trí nghiêm túc ngồi xuống nhìn.
Dì Tân bưng trái cây đi ra, kinh ngạc nói: “Cậu cả, cậu đã truyền nước biển xong rồi sao, bình thường ít nhất cũng phải bốn giờ mà."
Ngôn Minh Hạo bất đắc dĩ nói: “Cậu cả là vì tới chăm sóc thiếu phu nhân, dùng
cái đầu kim lớn nhất để truyền nước biển, chưa đến hai tiếng rưỡi liền truyền xong"
Dì Tần: "..." Khương Tuyết Nhu yên lặng nhìn mắt mình vô nước biển với tốc độ này, lúc này mới nhanh lên một chút mà cô liền đau không chịu nổi, vô nước biển đầu kim lớn nhất cùng với việc mở nước xả cũng không kém bao nhiêu đâu, ngạo mạn. Có vị Hoắc Anh Tuấn khí tràng cường đại này ở đây, tất cả mọi người đều yên lặng đi ra ngoài tránh né.
Mười phút sau, Khương Tuyết Nhu động đậy một chút, chuẩn bị leo xuống giường, Hoắc Anh Tuấn lập tức đứng dậy: “Không nên lộn xộn, bác sĩ nói muốn em nằm liệt giường nghỉ ngơi.
“Tôi muốn đi nhà vệ sinh” Khương Tuyết Nhu tức giận nói: “Bác sĩ chỉ nói là như vậy để tôi giảm bớt đi đi lại lại"
| “Bớt dài dòng, phải đi thì anh ôm em đi” Hoắc Anh Tuấn không nói hai lời ôm ngang cô lên đưa vào trên bồn cầu trong phòng vệ sinh, thậm chí ngay cả quần cũng cưỡng ép bị xé ra.
Khương Tuyết Nhu tức giận khuôn mặt đỏ rần: “Anh xong chưa, tay tôi lại không có què"
“Bác sĩ nói muốn em tâm tính ôn hòa... "
“Xin lỗi, đối mặt anh tôi ôn hòa không được"

- ----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.