Chương trước
Chương sau
“Quan tâm Hoắc Anh Tuấn như vậy?” Sở Văn Khiêm nắm lên tay cô xoa xoa: “Không phải là còn để ý anh ta đấy chứ."
"Sao có thể chứ, trong lòng em bây giờ chỉ có anh.” Diệp Minh Ngọc liếc mắt cười một tiếng: “Em chính là tò mò" Sở Văn Khiêm thấp giọng " một tiếng.
Chẳng những như vậy, bệnh tình của Hoắc Anh Tuấn còn càng ngày càng nghiêm trọng, mấy ngày trước còn hôn mê lập tức được đưa tới bệnh viện.
Người kia cũng thật là lợi hại rồi.
Sau khi Khương Tuyết Nhu rời đi, trong một chiếc xe nhỏ màu đen ngừng ở ven đường, lập tức có người gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn.
"... Thiếu phu nhân đụng phải Sở Văn Khiêm với Diệp Minh Ngọc, bị bọn họ đoạt vị trí ăn".
Người ngồi bên trên cửa sổ, Hoắc Anh Tuấn ngắt xuống một lá cây trên bệ cửa sổ: “Nên cho hai người kia một ít trừng phạt đi, đưa bọn họ một phần đại lễ đi, còn cái nhà hàng bên kia, không cần mở nữa."
Trong nhà hàng. Sở Văn Khiêm cùng với Diệp Minh Ngọc mới ăn được một nửa.
Một đám người giám đốc ngành thực phẩm chạy tới trực tiếp niêm phong kiểm tra: “Có người tố cáo nói ăn điểm tâm ở đây bị đau bụng, phải đóng cửa tiếp nhận điều tra, đám người không liên quan toàn bộ rời đi."
Nói xong, người chấp pháp đi lên đuổi người đị: “Đi nhanh một chút."
Diệp Minh Ngọc nổi giận: "Tôi còn chưa ăn điểm tâm xong, các người biết tôi là ai không" "Tôi không có hứng thú muốn biết cô là ai, nhưng tôi biết cô làm cản trở tôi làm việc." Người chấp pháp trực tiếp đem hai người đuổi ra ngoài, thậm chí ngay cả túi cũng ném ra.
Diệp Minh Ngọc tức giận la làng: “Tôi muốn tố cáo các người."
Sở Văn Khiêm cũng không có khá hơn chút nào: "Đừng nóng, tôi biết người quản lý, gọi điện thoại cho họ có thể lập tức khiến cho những người này bị cách chức."
“Văn Khiêm, anh thật là lợi hại” Diệp Minh Ngọc mặt đầy sùng bái. . Truyện Lịch Sử
Sở Văn Khiêm khóe miệng đắc ý cong lên, lấy điện thoại di động ra, đang muốn bấm, đột nhiên thư kí gọi điện thoại tới: “Tổng giám đốc Sở, không xong rồi, tập đoàn Hoắc thị bên kia dẫn người ở bộ tư pháp tới trước cửa Sở thị, nói là trong thời gian gần đây, thời điểm hai nhà tập đoàn Sở Hoắc hợp tác, Sở thị đã chiếm rất nhiều lợi nhuận hai mươi nghìn tỷ từ Hoắc thị, trước mắt anh phải tới Hoắc thị đi thỉnh cầu"
"Cái gì?” Sở Văn Khiêm sắc mặt đại biển: “Hoắc Anh Tuấn điên rồi sao."
“Người ta mang bằng chứng tới, giấy trắng mực đen, coi như rõ ràng” Thư kí cười khổ: “Bộ tư pháp của chúng ta đều bị bọn họ. hỏi đến mức á khẩu không trả lời được."
“Đáng chết"
Sở Văn Khiêm tức giận lửa giận bốc ba mét.
Anh ta coi như là đã biết, từ tiệm ăn sáng đến công ty tất cả đều xảy ra vấn đề
Hết thảy các thứ này, tuyệt đối không thể nào là tình cờ.
Hai mươi nghìn tỷ không phải là nhà họ Sở không có, nhưng lập tức cầm ra số tiền lớn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến nhiều hạng mục nhà họ Sở đang chuẩn bị tiến hành, hạng mục này có thể thay đổi tương lai nhà họ Sở, số tiền này, không thể đưa ra.
Sau khi Khương Tuyết Nhu đến công ty.
Lúc tổng giám đốc Ngô đi lên tìm cô ký tên, thấp thỏm nói: “Nghe bên ngoài nói... cô và Hoắc tiên sinh đang ở riêng, đang chuẩn bị... Ly dị?".
Bút đang ký tên hơi ngừng.
Khương Tuyết Nhu bình tĩnh ngẩng đầu: “Bên ngoài đã truyền chuyện thành như vậy sao?"
“Đúng vậy, có một số công ty đang cùng chúng ta kí kết hiệp nghị nhưng bây giờ cũng hủy bỏ hợp tác, thậm chí căn bản không muốn tiếp điện thoại từ công ty chúng ta"
“Không quan trọng, bây giờ nghiêm túc phát triển tốt khu chung cư ven đường biển kia đã đủ để chúng ta kiếm tiền”Khương Tuyết Nhu một chút cũng không tức giận: “Vừa vặn gần đây công ty quá nhiều người khó khăn, để cho mọi người có đất để nương thân cũng tốt"
"Được."
- ----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.