Chương trước
Chương sau
“Cô thật là đẹp nha”Khương Tuyết Nhu từ trong thâm tâm ca ngợi. "Có thể được Hoắc phu nhân tán thưởng là vinh hạnh của tôi”Người phụ nữ cười nhạt, bỗng nhiên nói. “Cô biết tôi?” Khương Tuyết Nhu cười khanh khách: “Đúng vậy, lần trước ở buổi họp báo hẳn rất nhiều người thấy mặt mũi thật của tôi, dung mạo giống như mặt của tôi hẳn rất dễ dàng được người ta nhớ tới."
Người phụ nữ nhíu mày lại: “Tôi cảm thấy bên trong hoàn mỹ so với bên ngoài thì quan trọng hơn. "Ha ha, tôi cũng nghĩ như vậy” Khương Tuyết Nhu cười một tiếng: “Bánh xe của cô tại làm sao mà rơi xuống." "Mới vừa rồi lúc hai xe giao nhau, xe tôi đi quá sát lề, một bên bánh xe vô tình rơi vào trong hố, tôi thử mấy lần đều không lái ra được. Người phụ nữ mặt lộ vẻ cười khổ.
Khương Tuyết Nhu đi qua nhìn một cái: “Tôi nghĩ tôi có thể giúp cô, cô đưa chìa khóa xe cho tôi."
Người phụ nữ nửa tin nửa ngờ đưa chìa khóa xe cho CÔ.
Khương Tuyết Nhu nhét một tảng đá lớn vào phía dưới bánh xe, sau đó ngồi lên xe, một cước đạp vào cần ga, xe lập tức liền tiến lên đi ra. "Hoắc phu nhân thì ra lại là cao thủ dùng xe, cảm ơn cô. Người phụ nữ trong đôi mắt toát ra sự cảm kích. "Không cần khách khí.Khương Tuyết Nhu xoay người lên xe.
Kiều Vỹ rất nhanh cho xe chạy rời đi.
Khương Tuyết Nhu lại cảm giác có chút quái dị, theo lý thuyết Kiều Vỹ vẫn luôn là người bên cạnh bảo vệ cô, nhưng mà lúc nãy cô đi xuống thì Kiều Vỹ vẫn không xuống xe: "Kiều Vỹ, cô... Có biết là biết người phụ nữ kia hay không?" “Ừ”Kiều Vỹ do dự một chút thừa nhận: "Cô chủ, người phụ nữ kia không đơn giản, ở trong Kinh Đô tiếng đồn cũng không tốt lắm, cô sau này hay là nên cách xa cô ta ra một chút." "Vậy sao "
Khương Tuyết Nhu ngoài miệng vừa nói,nhưng trong lòng cũng không đồng ý, một người có được hay không thì từ trong mắt có thể thấy được, huống chi theo lý thuyết người phụ nữ mới vừa rồi kia biết mình là vợ của Hoắc Anh Tuấn, hẳn phải đưa lên danh thiếp nghĩ đủ phương cách muốn làm quen mình, giống như là phu nhân đắt giá nhất trong Kinh Đô này vậy.
Nhưng cô ấy lại không có, hơn nữa cử chỉ mặc dù lạnh đạm nhưng lại có phần lễ phép.
Người như vậy chỉ sợ là quá mức độc lập, mới có thể bị đồn đãi không tốt hay sao.
Sau khi đến biệt thự, cũng không cách sáu giờ là mấy. Cô xuống xe đi đến bên đình chỗ hồ nhỏ bên kia, trên đường nghe được tiếng mấy người phục vụ viên xúm đầu lại nói với nhau.
“Đã sắp xếp món ăn Pháp thật sang trọng đột nhiên lại thay đổi muốn làm đồ nướng, thật là lãng phí nguyên liệu với đầu bếp được mời từ phương Đông về."
"Đúng vậy, thức ăn cũng đã hoàn thành một nửa, thế giới của người có tiền thật là không hiểu nổi." “Cái kia cũng không có biện pháp, ai biết là cậu cả lại mang tới vị Nhạc tiểu thư kia nói muốn ăn nướng đầu “Cậu cả thật là cưng chìu cô ta, không phải nghe nói cậu cả với phu nhân anh ấy tình cảm rất tốt sao." “Chắc là đóng kịch thôi, cô không thấy phu nhân cô ấy... khuôn mặt bị hủy sao?"
"Nói cũng phải, chúng ta làm phục vụ viên hơn mười năm, đã gặp nhiều người có tiền nuôi tiểu tam bên ngoài còn thiếu sao!"
Cuối mùa xuân gió ấm ban đêm thổi tới.
Có thể giờ phút này Khương Tuyết Nhu lại cảm thấy từ lòng bàn chân đến thân thể đều là khí lạnh.
Nếu như không phải là chắc chắn biết Hoắc Anh Tuấn ở nơi này.
Cô cơ hồ còn muốn hoài nghi vị phục vụ viên này nhắc đến cậu cả là một người khác.
Nhưng, làm sao có thể chứ.
Hoắc Anh Tuấn cho dù trong lòng cất giấu một Nhạc Hạ Thu, nhưng cũng có cô
Không thể nào nói thay đổi liền thay đổi ngay được. Nhưng mà nói cho cùng thì Nhạc Hạ Tuyền cũng không phải là rất đẹp, dĩ nhiên so với mình bây giờ ít nhiều gì cũng dễ nhìn hơn....
Lúc không biết làm sao định lấy lau mặt mình, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, phía trên hiện lên ba chữ “Hoắc Anh Tuấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.