Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn xem thường: “Làm việc chung với tôi lâu như vậy, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, vậy cậu ta cũng không cần tiếp tục cùng tôi lăn lộn nữa."
Ngôn Minh Hạo với Quý Tử Uyên đồng thời ngậm miệng, dù sao thì là vợ anh vẫn là lợi hại nhất trâu bò nhất, là đại công thần, ai cũng không so bằng.
Buổi họp báo kéo dài ba giờ.
Sau khi kết thúc, Khương Tuyết Nhu lên xe trở về biệt thự Hải Tân.
Tài xế mở cửa xe, cô đi xuống xe, Hoắc Anh Tuấn đang bơi lội bên cạnh hồ nước trên cỏ, mặc trên người áo sơ mi trắng, phía dưới mặc một chiếc quần thường mềm nhũn, áo sơ mi không có được nhét vào bên trong quần, tỏ ra tùy hứng buông xuống.
Gió biển nhẹ nhàng thổi qua, áo sơ mi trên người anhcũng rũ xuống, trên trán những ngọn tóc đen lười biếng thổi tung bay.
Chợt nhìn một cái, tựa như trẻ hơn mười tuổi, có chút giống như thời kỳ Hoắc Anh Tuấnở thời đại học, thuần khiết, sạch sẻ, chẳng qua là, màu da tái nhợt đi khá nhiều.
Giờ khắc này, trong lòng Khương Tuyết Nhu từng cơn hỗn loạn.
Cô từng bước một đi tới trước mặt anh, nâng lên lông mi thật dài: "Thật xin lỗi, em ở trước mặt công chúng thừa nhận bệnh án của anh, anh có thể đừng trách em hay không?" Hoắc Anh Tuấn xoa xoa tóc cô, đem cô ôm vào trong ngực: "Người phụ nữ của anh càng ngày càng trở nên ưu tú" "Anh... Không tức giận?”Khương Tuyết Nhu có chút kinh ngạc: "Em cho là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357165/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.