"Nếu cậu ta không muốn nói vậy tôi làm anh em cũng không thể nói nhiều" Quý Tử Uyên lịch sự cười một tiếng: "Cô không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần biết cậu ấy yêu cô là đủ rồi."
Thì ra tất cả mọi người đều biết anh yêu cô.
Khương Tuyết Nhu chậm rãi chớp mắt, nhưng không biết phải làm sao, trong lòng luôn có một dự cảm xấu không cách nào xua tan: "Nhưng mà tôi rất muốn biết là ai là người làm bị thương anh ấy, tôi lo lắng anh ấy bởi vì tôi mà sẽ chọc giận người nhà họ Hoắc..."
"Lão Hoắc không phải là một người đơn giản, nhà họ Hoắc muốn khống chế cậu ấy cũng không có biện pháp, yên tâm đi, bây giờ, chỉ có cô mới có thể gây tổn thương cho cậu ta" Lúc Quý Tử Uyên đi tới cửa, quay đầu cười một tiếng: "Cô cũng đã bắt đầu quan tâm lão Hoắc, có phải là thể hiện cho việc có nguyện ý tha thứ cho cậu ta không?"
Khương Tuyết Nhu sửng sốt mấy giây sau, mặt không tự chủ được mà nóng lên.
Quý Tử Uyên khẽ cười: "Thật tốt hãy bầu bạn với cậu ta đi, tính cách lão Hoắc tuy là nóng nảy, nhưng cũng có liên quan đến hoàn cảnh lớn lên của cậu ấy, cô cũng nhìn thấy đấy, người nhà giàu có thể gia thật ra thì phần lớn rất ích kỷ, trong mắt chỉ có lợi ích, lão Hoắc đã từng thật sự rất đáng thương"
Sau khi anh ta rời đi, trong đầu Khương Tuyết Nhu vang vọng thật lâu một câu nói: "Lão Hoắc thật rất đáng thương".
Ai có thể nghĩ tới nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357125/chuong-390.html