"Tôi đã tự mình hỏi qua dì Chu, cũng thấy mặt của Khương Tuyết Nhu, cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô biết dung mạo đối với một người phụ nữ mà nói quan trọng biết bao nhiêu sao" Tay Hoắc Anh Tuấn bởi vì tức giận quá độ mà run rẩy: "Cô ấy rốt cuộc làm làm gì có tội với cô, mà cô mang thù oán đối xử với cô ấy như vậy"
"Tôi không biết cậu đang nói gì, tôi cái gì cũng không có làm" Hoắc Văn núp ở sau lưng bà cụ Hoắc run lẩy bẩy.
"Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, là hai mẹ con Vệ Phương Nghi sai khiến cô làm như vậy đúng không, cô bình thường hay qua lại với bọn họ, bọn họ hứa cho cô chỗ tốt gì." Hoắc Anh Tuấn đáy mắt như bị lửa giận hừng hực thiêu đốt, lý trí tựa như tùy lúc sẽ mất đi.
Hoắc Văn biết không lừa gạt được nữa, cắn răng nói: "Được, coi như là tôi làm thì như thế nào, Hoắc Anh Tuấn, tôi là dì ruột của cậu, cậu chẳng lẽ vì một người ngoài mà còn muốn giết tôi sao"
"Cô ấy không phải là người ngoài, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không giết cô, nhưng chỉ cần cô lấy gương mặt đó bồi thường cho cô ấy là đủ rồi."
Hoắc Anh Tuấn từng bước một hướng tới Hoắc Văn.
"Con không thể làm như vậy." Bà ngoại Hoắc dùng sức bảo vệ Hoắc Văn, tức giận đạo: "Anh Tuấn à, dì hai là con gái ruột bà, nếu như con muốn làm tổn thương nó, cả đời này bà cũng sẽ không tha thứ con"
Hoắc Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357112/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.