Rất nhiều năm sau này, Khương Tuyết Nhu hồi tưởng lại đêm này, chỉ có thể dùng hai chữ để mà hình dung: Kinh khủng.
Hoắc Anh Tuấn thật giống như hoàn toàn không xem cô là người, anh xem cô như một công cụ, liều mạng trả thù, phát tiết.
Cô cảm giác mình như rơi vào một vực sâu đáng sợ, nó trở thành cơn ác mộng đáng sợ nhất đời này của cô.
Rạng sáng, hai giờ. Lúc Hoắc Anh Tuấn tỉnh hồn lại từ trong cơn giận dữ, ga trải giường đã bị nhuộm đỏ bừng.
Chính anh cũng bị giật nảy mình.
Lấy lại tinh thần, vội vàng dùng ga trải giường ôm người phụ nữ trên giường đưa đi đến bệnh viện. Đêm khuya, trong hành lang bệnh viện.
Hoắc Anh Tuấn đứng ở trước cửa sổ sát đất, muốn hút thuốc lá, bấy giờ mới phát hiện tay có chút run rẩy, cả nửa ngày cũng không đốt được thuốc.
| "Để tôi” Quý Tử Uyên mặc áo khoác dài màu trắng qua đốt thuốc cho anh, ánh mắt phức tạp: "Cậu mất khống chế. Có phải lại phát bệnh rồi hay không? Tôi thấy cậu cũng nghiện thuốc lá hơn trước."
"Hôm nay gặp Hoắc Nhã Lam, tâm trạng mất khống chế" Hoắc Anh Tuấn tâm tình phiền loạn: "Cô ấy thế nào?" Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
“Bác sĩ nữ trong bệnh viện có kiểm tra qua cho cô ấy, máu ngừng chảy rồi, nhưng khâu mất mấy mũi” Quý Tử Uyên nhìn anh một cái: “Cậu cũng quá điên cuồng rồi. Bác sĩ nói, Khương Tuyết Nhu mới có lần đầu, còn chưa khôi phục như cũ. Ít nhất phải nghỉ ngơi hai ba ngày. Cậu thì hay rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357068/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.