Tới khi cô ra khỏi mặt nước, người giúp việc kia đã biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này tại bữa cơm, hành động của đầu bếp đã khiến cô chú ý tự dặn mình phải cẩn thận. Có điều vì đối phương lấy bà cụ nhà họ Hoắc làm lý do, cô không thể từ chối, trên đường đi cô còn cố ý ghi âm lại.
Cô vội vàng lấy di động ra, nhưng do di động bị nhúng nước, lúc này không bật lên được, màn hình đen sì.
Cũng không biết đối phương đang muốn giở trò gì, cô chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi.
"Ai vậy?” | Phía sau rừng trúc đột nhiên có một người đàn ông trần trụi đi tới, phía dưới anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Gương mặt kia... hóa ra lại chính là Hoắc Vân Dương.
Trong nháy mắt kia, Khương Tuyết Nhu hiểu ra mọi chuyện, cô nhẹ nhàng thở ra, bật cười.
“Trời đất, sao cô lại ở đây?” Hoắc Vân Dương hoảng sợ, vội vàng che ngực mình lại: “Cô mau đi khỏi đây, nếu anh Anh Tuấn biết chuyện, nhất định sẽ giết chết tôi mất”.
“Tôi bị người ta lừa tới đây.” Khương Tuyết Nhu từ trong nước bò ra, tóc tại đều ướt hết, quần áo trên người dính bết vào cơ thể, để lộ dáng người quyến rũ. Nếu đổi lại là người khác, Hoắc Vân Dương nhất định sẽ vô cùng hứng thú, nhưng với Khương Tuyết Nhu, anh ta thật không dám động vào.
| “Quần áo cô ướt hết rồi, trước tiên.”
| Lời còn chưa nói xong, ngoài sân đột nhiên truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.
Sắc mặt Khương Tuyết Nhu biến đổi, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357043/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.