Chương trước
Chương sau
Khương Tuyết Nhu không biết anh muốn làm cái gì, chỉ có thể nín thở mà trả lời Lương Duy Phong: "Ừ, mới vừa đi tắm, không có nghe".
"Em cả ngày hôm nay cũng còn chưa gọi điện thoại cho tôi, tôi có chút nhớ em" Lương Duy Phong ôn nhu hỏi: "Em có nhớ tôi không?"
Bầu không khí trong phòng tắm đột nhiên xuống tới mức âm độ, Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên trợn to mắt, thiếu chút nữa bị đau đến kêu thành tiếng, người đàn ông này lại căn lỗ tai cô.
Cô quay đầu trợn mắt nhìn gương mặt tuấn tú đáng giận của gương mặt tuấn tú một cái, anh lưu manh mỉm cười một tiếng, hai tay đem cô ôm vào trong ngực, không chút kiêng kỵ đem mặt vùi vào trong cổ cô mà hôn.
Cho đến khi Lương Duy Phong ở bên kia tiếp tục hỏi: "Tại sao không nói chuyện, em không có nghĩ đến tôi sao?"
| "Tôi... Tôi mấy ngày nay cũng quá bận rộn." Khương Tuyết Nhu cố gắng nhẫn nhịn.
"Mảnh đất kia còn chưa có lấy được sao?"
"Không được." Khương Tuyết Nhu cắn môi, Hoắc Anh Tuấn tên khốn kia lại tiến tới trước mặt hôn lên môi của cô.
Cô né tránh, anh truy đuổi.
Lương Duy Phong đau lòng nói: "Đáng tiếc tôi không có ở đó, cái gì cũng không giúp được em"
Khương Tuyết Nhu bị Hoắc Anh Tuấn chặn miệng nói không ra lời, Lương Duy Phong nói tiếp: "Tôi rất nhanh sẽ tới Kinh Đô, đến lúc đó chúng ta sẽ làm cùng nhau, được không."
"Tuyết Nhu, tại sao em không nói chuyện."
Khương Tuyết Nhu đã bị hôn đến hoàn toàn thở không được, chỉ có thể nhẹ "Ừ" một tiếng, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong tay Hoắc Anh Tuấn đoạt lại: "Tôi còn có việc, tôi cúp trước."
| Cô nhanh chóng cúp máy, hung hãn dùng sức đẩy Hoắc Anh Tuấn ra, một đôi mắt trong suốt phủ đầy xấu hổ lửa giận: "Hoắc Anh Tuấn, anh thật quá đáng."
"Được rồi, đừng nói nữa, tôi đi là được chứ gì." Khương Tuyết Nhu tức giận nhanh chóng cúi đầu đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, lại quỷ thần xui khiến như thể nào quay đầu nhìn một cái, thấy anh đang đem quần cởi xuống ném qua một bên. | Mắt cô cay lên, nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ.
Lằng nhằng tìm cho anh một bộ đồ ngủ xong, cô lần nữa đến gần phòng tắm, thấy Hoắc Anh Tuấn đang nằm ở bên trong nhắm hai mắt lại, lông mi an. tĩnh nghỉ ngơi giống con bướm vậy, giọt nước nhẹ nhàng lăn xuống dưới cơ ngực.
Đều nói mỹ nhân tắm dưỡng nhan, cực phẩm đàn ông như vậy cũng không thua chút nào so với mỹ nữ.
| Khương Tuyết Nhu nhìn một chút tim chợt muốn nhảy, dưới chân có một nhỏ nấc thang nhỏ cũng không phát hiện, trực tiếp bước đi lên, liền "ùm" cắm mặt vào trong bồn tắm, nằm hẳn lên trên ngực anh.
| Hoắc Anh Tuấn chợt mở mắt, nữ nhân trong ngực anh đang ở trên người dùng sức giãy giụa, quần áo, tóc tai đều bị nước nhuộm ướt, giọt nước theo gò má cô đi xuống, hình thành một loại vẻ đẹp cực kì mê mị.
Khương Tuyết Nhu trợn to mắt, mặt đỏ tới mang tai vội vàng đi ra bên ngoài, "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi đi lập tức..."
"Tôi có thể tin cô sao" Hoắc Anh Tuấn đem cô lôi lại vào trong lồng ngực, từ phía sau ôm lấy cô, gương mặt tuấn tú đặt ở trên bả vai, hô hấp nặng nề: "Cô là muốn dùng loại chiêu thức này để tôi đem đất trả lại cho cô phải không".
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc một trận, người đàn ông này vậy mà sẽ có loại ý nghĩ này: "Tôi không có... "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.