"Anh đừng nói như vậy, tôi cho tới bây giờ không có nghĩ phải qua nhà họ Diệp đó" Khương Tuyết Nhu giọng tràn đầy mệt mỏi: "Nhưng mà lần này tôi nhất định phải đi một chuyển tới Kinh Đô, tôi."
"Đi đi." Lương Duy Phong nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô: "Không cần lo lắng cho tôi, bảo mẫu sẽ chăm sóc tốt cho tôi"
"Cám ơn anh." Khương Tuyết Nhu thật ra thì rất cảm động, Lương Duy Phong với Hoắc Anh Tuấn không giống nhau, anh dịu dàng như nước, luôn là bao dung cho cô.
Mà Hoắc Anh Tuấn, bá đạo kiêu ngạo, cô luôn là muốn nhường nhịn anh, hoặc là muốn làm chút chuyện dù sao phải trăm phương ngàn kế dỗ tốt anh mới đồng ý cho.
Thời điểm lúc trước ở chung cho là cùng Hoắc Anh Tuấn sống chung rất mệt mỏi, cũng không quá thích việc anh tìm người nhìn chằm chằm mình.
Nhưng bây giờ lại khó hiểu, có chút không thích ứng nổi.
"Em đang suy nghĩ gì?"
Cô giá đứng trước mặt mình đột nhiên thất thần, đáy mắt Lương Duy Phong thật nhanh thoáng qua mờ mịt, cầm tay cô cũng dùng thêm chút lực.
Khương Tuyết Nhu thông suốt vừa tỉnh, cô tại sao lại nhớ tới Hoắc Anh Tuấn: "Tôi đang suy nghĩ đại gia tộc như nhà họ Diệp vậy chỉ sợ là đầm rồng hang hổ.."
Lương Duy Phong mỉm cười: "Không cần sự, qua mấy ngày nữa tôi sẽ đi đến Kinh Đô chăm sóc em, ngược lại là sau lưng em không phải là chỉ một người, thật ra thì năm ngoái tôi mới từ nước ngoài trở lại, cũng đã bố trí đi công ty phát triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357005/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.