Khương Tuyết Nhu lúc này lại sợ tới mức vẫn còn nửa tỉnh nửa say cũng vội vàng nói: “Này... cậu có thể đi sao? Để tớ đưa cậu lên. “Không cần, chị đây không có say, chị đây ngàn chén không say” Lâm Minh Kiều xua tay, lảo đảo tiến vào khu dân cư. “Chú ư?” Hoắc Anh Tuấn không thể hiểu được, khẽ nhướng mày.
Khương Tuyết Nhu sợ hãi giật mình: “Bởi vì anh nhìn rất giống chủ của cậu ấy, vì vậy nên vẫn muốn gọi anh là chú.” “Em bảo cô ấy đừng gọi bậy bạ, anh không thích làm người thân của cô ấy”
Hoắc Anh Tuấn khởi động xe, Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng thở ra, cũng còn may là anh không hoài nghi.
Trên đường trở về, Khương Tuyết Nhu chìm trong cơn say và cảm giác buồn ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Cũng không biết trải qua bao lâu, có người nhẹ nhàng bế cô lên.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy rõ khuôn mặt của Hoắc Anh Tuấn, còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ. Cô mím chặt đôi môi nhỏ nhắn, duỗi tay bám lấy cổ anh: “Anh Tuấn, anh không tức giận được không? Mấy ngày nay em thật sự rất nhớ anh. Em mệt mỏi lắm rồi, thực sự rất nhiều chuyện đã xảy ra, em rất muốn được kể với anh. Hiện tại bên cạnh em cũng chỉ có anh mà thôi, anh sẽ mãi luôn ở bên em, phải không?”
Cô nói xong, ôm lấy anh mà khóc nức nở, nước mắt từ má cô chảy xuống, chảy vào trong cổ anh.
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, cô chắc chắn mơ ngủ rồi, vẫn còn trở rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/356931/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.