Chương trước
Chương sau
Khương Tuyết Nhu khiếp sợ ngã ngồi trên ghế.
Vì thế sau khi Khải Phong phá sản, Khương Thái Vũ rất có khả năng thiết kế cái chết của bà để thừa kế cổ phần của Hồng Nhân?
“Không, không thể như thế được. Dù sao bà cũng là mẹ đẻ của ông ta kia mà.”
Lương Duy Phong thở dài: “Khương Thái Vũ cả đời này ngồi trên một vị trí cao. Em có lẽ không biết được một người vì bảo vệ vinh hoa phú quý của bản thân mà có thể mất nhân tính tới mức nào đâu. Xưa nay, hào môn gia tộc vì quyền kế thừa, anh em cũng hại lẫn nhau, ví dụ nhiều đếm không xuể. Huống chi bà cô lúc này đã bị liệt, với ông ta mà nói chỉ là một sự trói buộc thôi”.
Dì Vương gật đầu “Chưa hết đâu. Việc bà cô bị liệt, tôi cũng không cảm thấy là việc ngẫu nhiên. Hôm đó Khương Kiều Nhân tới. Mai Viên, cô ta vừa tới không được bao lâu thì bà của cô bị rơi từ trên lầu xuống. Khương Kiều Nhân nói là bà chủ bị trượt chân, nhưng thực sự thân thể của bà chủ vẫn luôn rất tốt. Tôi không tin chút nào”
Khương Tuyết Nhu đột nhiên ngẩng đầu, cả người không rét mà run lập cập.
Một người sao có thể trở nên ác độc đến như vậy, ngay cả bà nội mình cũng sẵn sàng hãm hại.
“Tôi đoán, cô ta đã biết được cô có quan hệ với tập đoàn Hồng Nhân, còn biết cô không phải là con ruột của Khương Thái Vũ thân nữ nhi” Dì Vương suy đoán.
“Dì Vương, những lời này bà nên nói với tôi sớm hơn một chút” Khương Tuyết Nhu tự trách không thôi.
“Tôi cũng muốn như vậy, nhưng mấy ngày nay nhà họ Khương đều cho người đi tìm ta ở khắp nơi. Tôi ước chừng 30% cổ phần còn lại vẫn không có tin tức, Khương Thái Vũ không cam lòng. Hoặc là ông ta muốn giết tôi diệt khẩu, cho nên tôi vẫn luôn lần trốn, không dám lộ diện”
Dì Vương nắm lấy tay Khương Tuyết Nhu: “Cô hãy đi tìm một người cổ đông tên Trịnh Xuyên. Mẹ cô năm đó đã cứu mạng ông ấy, giấy tờ đều ở trong tay người này”.
Khương Tuyết Nhu cuối cùng nghi hoặc hỏi: “Dì Vương, vậy dù có biết bố tôi là ai không?”
Dì Vương lắc đầu, thở dài: "Tôi không rõ lắm, nhưng hình như là một người tại thủ đô, địa vị cũng rất cao”
Đáy mắt Khương Tuyết Nhu lóe lên một tia hy vọng, nói như vậy nghĩa là cô vẫn là có cơ hội nhìn thấy bố ruột của cô.
Chỉ là tại sao ông ấy lại muốn vứt bỏ mẹ con cô. Có lẽ ông ấy cũng đã kết hôn và sinh con rồi.
Trong phòng bệnh, hai người đều trầm mặc, Lương Duy Phong bỗng nhiên nói: “Vì sự an toàn của dì Vương, tốt nhất vẫn nên chuyển viện để người nhà họ Khương không thể điều tra ra được. Anh có biết viện trưởng một bệnh viện tư nhân, có thể giúp chúng ta”. Quay lại web truyện t a m l i n h nhé!
“Đúng vậy, dì Vương thực sự không thể ở tại đây” Khương Tuyết Nhu đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Sau đó, phải mất hơn một giờ để chuyển dì Vương tới một bệnh viện khác.
Có điều, khi cô xuống sảnh làm thủ tục, đã không để ý tới Hạ Như Ái đang tới khám bệnh cùng mẹ cô ta đã thấy cô cùng Lương Duy Phong đang cùng nhau lên thang máy.
Hạ Như Ái chụp lấy một bức ảnh rồi lập tức nhắn tin cho Hoắc Anh Tuấn: “Anh Hoắc, đây không phải là bạn gái của anh sao. Hai người chia tay rồi ư? Tôi thấy cô ấy đang đi cùng một người đàn ông khác.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, trong lòng cô liền vô cùng vui vẻ. Từ lâu cô đã không hài lòng với người phụ nữ này rồi, tới hôm nay rất cuộc cũng tìm được cơ hội.
Đang chuẩn bị tan làm, Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên thấy tin báo từ di động, liền chấn động một chút.
Anh vừa mở điện thoại, đọc được tin nhắn liền lập tức trầm mặc.
Ảnh gửi tới chính là Khương Tuyết Nhu cùng Lương Duy Phong ở bệnh viện.
Người phụ nữ này luôn miệng nói yêu anh, nhưng cô sẽ có thể an phận ở bên anh tới lúc nào.
Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Khương Tuyết Nhu: “Em đang ở đâu?”
VÀ... em đang ở bệnh viện.” Khương Tuyết Nhu do dự hạ một lúc rồi quyết định nói thật.
Lông mày anh liền giãn ra một chút, miễn cưỡng coi như cô không lừa gạt anh: “Vậy em ở cùng ai?”
Khương Tuyết Nhu nhìn thoáng qua bác sĩ chủ trị đang đứng bên cạnh nói chuyện phiếm Lương Duy Phong, có chút chột dạ đi
qua hướng khác rồi nói: “Em đang nói chuyện với bác sĩ. Một bà gì từng chăm sóc em và bà vừa trải qua phẫu thuật. Bà ấy không có người thân, có thể tối nay em sẽ về muộn một chút.”
Cô lừa anh. Cô rõ ràng đang ở cùng Lương Duy Phong. Ảnh mắt mỏng của Hoắc Anh Tuấn trở nên lạnh lùng.
Chuyện của cô, cô thà rằng tìm Lương Duy Phong hỗ trợ cũng không muốn tìm anh. Rốt cuộc giữa anh và Lương Duy Phong thì ai thân hơn với cô?
“Có phải anh đang nổi giận không đấy?” Thấy đối phương im lặng một cách kỳ lạ, Khương Tuyết Nhu bất an mở miệng: “Bởi vì người chăm sóc không thể tới trước 9 giờ nên em mới phải ở lại đợi tới lúc đó.”
"Được rồi” Hoắc Anh Tuấn nói xong liền cúp máy, hai tay không ngừng day huyệt thái dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.