Được lắm, cô rõ ràng là đang muốn chống lại cả trời à.
Cô dám nhéo tại anh. Tuy rằng lực của cô không mạnh, thậm chí còn giống như một luồn điện nhỏ lan khắp cơ thể khiến anh có chút kích động, nhưng anh trước sau gì cũng là chủ nhân của cô.
“Khương Tuyết Nhu, em rốt cuộc còn có nhớ thân phận của mình hay không?” Hoắc Anh Tuấn ngây người trừng mắt nhìn cô.
Khương Tuyết Nhu không có chút nào sợ hãi, chỉ tự nói với chính mình, nếu lần này là do cô tự hiểu lầm, cô tuyệt đối sẽ làm tròn bổn phận của mình. Nếu chỉ là diễn kịch, cô cũng sẽ diễn kịch, nhất định thu lại trái tim của mình.
“Tôi nhớ chứ. Nhưng với một người đàn ông giàu có nuôi một người phụ nữ, nhất định sẽ bỏ ra chút tiền để cô ấy an phận thủ thường. Đâu có giống như anh, thực sự muốn hại bốn giờ mỗi ngày đều theo dõi hành động của tôi. Hơn nữa khi tôi gặp phải nguy hiểm, sẽ không màng tất cả cứu tôi, thậm chí còn bí mật giúp tôi làm việc khi tôi quá bận rộn”.
Loading...
“Chưa hết, tay trái của anh rõ ràng rất linh hoạt, vậy mà anh còn luôn tìm cách bắt tôi giúp anh ăn cơm” “Nếu chỉ là vì anh quá lười biếng, anh hoàn toàn có thể ra lệnh cho tôi. Nhưng anh lại lừa gạt tôi, chứng tỏ anh chột dạ”
Khương Tuyết Nhu ngửa đầu nghiêm túc nhìn anh: "Anh Tuấn, thừa nhận rằng anh thích tôi khó đến vậy sao? Tôi cũng thích anh”
Hình bóng của anh phản chiếu qua đôi mắt trong sáng tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/356912/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.