“Được rồi, em có thể nhảy khỏi xe nếu em muốn Hoắc Anh Tuấn cố ý kéo cà vạt ra lệnh cho Ngôn Minh Hạo: “Lái xe nhanh chút, tốt nhất là lái đến tốc độ khiến cô ấy nhảy xuống là chết ngay được ấy
Khương Tuyết Nhu: “…”
Người đàn ông này có phải là ma quỷ không?
Nhìn thấy Ngôn Minh Hạo thật sự tăng tốc, cô trừng mắt nhìn anh, nhưng thật sự không có gan nhảy ra ngoài. “Lại đây. Thấy cô rốt cuộc đã an phận, Hoắc Anh Tuấn tức giận ngoắc ngoắc tay. “Vậy thì trừ khi anh không trói tôi. Khương Tuyết Nhu lo lắng nói. “Tôi muốn trói em lúc nào? Đều do em tự suy diễn Hoắc Anh Tuấn sốt ruột kéo cánh tay cô vào lòng, ngồi xuống.
Phía trước xe còn có một người khác, Khương Tuyết Nhu sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, động tác không dám động, chỉ có thể nói những chủ đề bình thường. “Hôm nay anh muốn ăn gì, tôi sẽ làm cho anh, hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi.” “Ăn, ăn, ăn. Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn cô một cách mỉa mai, trong cổ họng phát ra một tia chế nhạo lạnh lùng: “Em có thể làm gì khác hơn là suốt ngày làm đồ ăn cho tôi hay không?”
Khương Tuyết Nhu không nói nên lời, trời đất ạ, không phải anh lúc nào cũng tìm cô đòi ăn còn gì? Hoắc Anh Tuấn khịt mũi khi thấy cô không nói chuyện: “Sao hôm nay họ lại ở đây?” “Tôi không biết.” Khương Tuyết Nhu chớp chớp đôi mắt to trong sáng, giả vờ vô tội. “Em không được phép gặp lại hai tên ngốc đó. Hoắc Anh Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/356879/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.