Chương trước
Chương sau
Việc này căn bản không phải do cô làm, chắc chắn là có người muốn hãm hại cô.
Mà người làm việc này sợ rằng chỉ có mình Khương Kiều Nhân.
Người đàn bà này không tiếc phả hỏng lễ đính hôn chỉ để đối phó với cô, thật là độc ác!
“Rốt cuộc là ai làm!” Lạc Tâm Du nổi giận nói: “Còn ảnh trong thẻ nhớ lúc trước thì sao?”

Quản lý đại sảnh vội vội vàng vàng chạy đến ngỏ lời: “Bà Khương, xin lỗi, chúng tôi vừa phát hiện ảnh trong thẻ nhớ có người đánh tráo.”
“Ai lại làm chuyện thất đức này chứ!” Lương Hải Quỳnh mắng.
Thang Nhược Lan liền nói: “Dì, cái này rõ ràng là có người trăm phương ngàn kế muốn phá hỏng lễ đính hôn.”
“Nói đúng, phải tra ra là ai làm!”

“Có đôi lời tôi không biết có nên nói hay không.” Lúc này chị Hoàng, người chăm sóc bà cụ Khương ấp ủng đứng lên: “Lúc nãy tôi thấy Khương nhị tiểu thư hành tung quỷ dị đứng trược dàn âm thanh.
Khương Tuyết Nhu sững sốt một chút, bất thình lình giống như cái gì cũng biết.
Cô không nói lời nào, Khương Thái Vũ nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn cô: “Là mày làm?”
Khương Kiều Nhân sắc mặt tái nhợt: “Tuyết Nhu, bình thường em làm loạn thế nào cũng được đi, nhưng hôm nay ở chốn đông người như vậy, làm sao em có thể
Lạc Tâm Du cũng chỉ trích: “Mày quả thật là quá đáng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Thanh Minh từ nhỏ đã xem mày chỉ là em gái thôi.”
Lương Hải Quỳnh lập tức giải thích.
“Mọi người đừng nên hiểu lầm, Thanh Minh của chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng Tuyết Nhu, chăm sóc cô như là em gái, nhưng không phải là tình yêu, nó đã đem lòng yêu người khác, Thanh Minh, con nói có đúng không?”
Lục Thanh Minh theo bản năng liếc nhìn Tuyết Nhu, ánh mắt đen nhánh của cô nhìn chằm chằm vào anh ta.
Anh ta âm thầm nắm chặt quả đấm, phủi sạch sẽ mọi quan hệ với cô.
“Thật xin lỗi Tuyết Nhu, trước kia là do tôi không tốt để cô hiểu nhầm, tôi chỉ xem cô là em gái, chẳng qua chỉ là tình cảm anh em chứ không phải là yêu.”
Anh ta nói xong, thấy Khương Tuyết Nhu không có tức giận, chỉ là khỏe miệng khẽ nhếch một cái, đáy mắt sâu không gợn sóng, nét mặt vừa bình tĩnh vừa châm chọc.
Trái tim anh ta nặng nề run rẩy, trong lòng vô cùng chật vật khó chịu.
Là do anh ta không còn cách nào khách, chỉ trách cô ở nơi công cộng làm ra loại chuyện này.
Khương Thái Vũ hung hăng chỉ vào Khương Tuyết Nhu: “Lập tức xin lỗi chị mày và Thanh Minh, bằng không tạo xem như chưa từng có đứa con gái gây chuyện như mày”
Khương Tuyết Nhu đứng dậy vỗ tay, chậm rãi đi lên sân khấu.
Thừa dịp lúc người dẫn chương trình không chú ý, trực tiếp cướp mic: “Vở kịch hôm nay đúng là xuất sắc, còn về ai bày ra kế này, tôi thật sự cũng không biết, có thể là chủ tịch Khương, hoặc là Khương phu nhân, hoặc là Khương đại tiểu thư.
“Mày ở đó nói nhăng nói cuội gì đó?”Khương Thái Vũ xông lên muốn cướp mic, Khương Tuyết Nhu phản ứng rất nhanh, nhảy đến bên Lương Duy Phong ở bàn rượu phía trên.
Khương Tuyết Nhu chợt lớn tiếng nói:
“Khương chủ tịch, ông cứ như sợ tôi nói nhiều thêm mấy câu sao? Ông hôm nay ỷ vào tiệc đại thọ của bà nội tôi buộc tôi tới, không phải là vì để chứng minh tôi không có bị gia đình họ Khương các ngươi giam lại ngược đãi sao, tìm cách lấy lại danh dự sao?”
“Tôi đã tới, nhưng hiển nhiên là ông đã quên rồi, mẹ ông đã già tám mươi tuổi rồi, bà bị bại liệt, nhưng lại bắt bà ở lại bữa đại tiệc này, mà ngay cả một câu cũng không muốn nói với bà, ông đúng là một đứa con hiếu thảo.
-----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.