Vì vậy khi Hoắc Anh Tuấn chạy bộ xong trở về, nhìn thấy cô làm một bàn ăn sáng phong phủ ngon lành thì ngẩn ra.
“Cô….”
“Anh Tuấn, hôm qua để anh ăn bánh pudding mèo, em cảm thấy rất có lỗi, bữa sáng này coi như tôi làm để xin lỗi anh.” Khương Tuyết Nhu ân cần bưng một bát cháo đưa cho anh.
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn kỳ quái: “Không cần, tối qua cô đã bị phạt rồi.”
Khương Tuyết Nhu hằng giọng, sởi lởi nói: “Tôi chính là cũng ăn thức ăn mèo nên mới cảm nhận được cơ thể và trái tim chán ghét như thế nào.” Hoắc Anh Tuấn rũ mắt, không nói gì nữa.
Nhưng khi ăn xong bữa sáng chuẩn bị lên xe, Hoắc Anh Tuấn chủ động hỏi một câu: “Có đi làm không? Cần tôi đưa cô đến trạm tàu điện ngầm không?”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, lắc đầu, buồn bã nói: “Tôi bị đuổi việc rồi.”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, tin tức mà anh nhận được không phải nói cô làm ở công ty của gia đình sao, xem dáng vẻ thì mâu thuẫn của cô và nhà họ Khương cũng rất nghiêm trọng: “Cũng tốt, vậy cô ở nhà chăm sóc Bunny đi.”
Hứ, cô còn lâu mới ở nhà chuyên tâm chăm mèo.
“Tôi vẫn dự định đi tìm việc, anh yên tâm, sẽ không làm chậm trễ việc tôi cho Bunny ăn đâu.”
“Tùy.” Hoắc Anh Tuấn ném lại một từ rồi rời đi.
Sau đó hai ngày Khương Tuyết Nhu bận rộn tìm công việc khắp nơi.
Công việc trang trí nội thất hay thiết kế rất dễ tìm, nhưng bởi vì cô không thể để lộ thân phận cô chủ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/356756/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.