Mới có mấy ngày mà người cô ta hốc hác hẳn đi, Tần Nhan thấy vậy thì thương mẹ lắm nhưng cô bé không ngây thơ như những đứa trẻ khác. Cô bé biết ông bà đã phạm phải sai lầm không ai cứu được, tuy vậy hai người vẫn là người thân của cô bé.
Cô bé chỉ có thể cầu hai người bình an vô sự và mong mẹ nhanh chóng khỏe lại. Ba đi công tác đã phải đình chỉ lại để về với mẹ, Tần Dực trong mắt em là một người ba, một người chồng tuyệt vời. Sau này khi lớn rồi em cũng muốn cưới một người chồng tận tụy và tốt bụng như thế. Có lẽ trong tiềm thức của em baba là người tốt ngay cả mẹ cũng không sánh nổi.
Em có thể như một bà cụ non cũng có thể như một đứa trẻ trong sáng lúc nào cũng cần ba mẹ trả lời những câu hỏi: “Vì sao ông sao lại tỏa sáng trên trời đêm” hay “Tại sao buổi sáng không thấy ông trăng”. Nhưng trong lúc mẹ sụp đổ tinh thần thì em nên là một đứa trẻ hiểu chuyện đúng không? Câu an ủi duy nhất em có thể nghĩ ra là: “Mẹ ơi, mẹ đừng buồn nữa.”
Dù sao mẹ cũng là mẹ cũng Tần Nhan mà? Mặc dù thi thoảng mẹ không quan tâm đến em hay ghét bỏ em vì em là con gái nhưng em vẫn yêu mẹ nhiều lắm. Bởi vì em hạnh phúc được sinh ra trong một gia đình có nhiều người yêu thương.
Tần Dực vuốt ve đầu cô bé, hắn chưa từng nghĩ đến một đứa trẻ như Tần Nhan có thể suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ac-ma/2578590/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.