Gương mặt trong trí nhớ dần dần khớp lại, Vưu Thi hét toáng lên giãy giụa thoát khỏi Tống An.
Cô làm sao để ả được như ý nguyện, hai tay dùng sức giữ chặt lấy cô ả, môi nhếch lên nở một nụ cười sung sướng: "Tôi thật sự rất mong chờ ngày này đó, biểu cảm của cô thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ."
"Không phải mày chết ở nước ngoài rồi sao! Con ả điên này." Dù Vưu Thi có dãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay Tống An, ả không biết từ khi nào mà cô lại trở nên khỏe như vậy.
"Sao? Thấy bất lực à. Trước kia cô cũng ghìm tôi xuống như bây giờ rồi đánh, thử lại cảm giác bị đánh có thấy vui không?"
Vùng da đầu đau đến tê dại, Tống An túm tóc ả rụng cả một nắm, đang vui vẻ xong cô lại thấy bộ dáng sợ hãi của Vưu Thi. Cảm giác hưng phấn trong lòng cũng giảm hơn nửa, đùa một lát liền thấy không vui nữa. Cô thổi đám tóc trên tay mình đi cười xinh đẹp với ả ta.
"Con điên!" Vưu Thi đẩy cô ra, ả vừa lo lắng vừa tức giận vội vàng đứng lên cũng không biết dẫm phải cái gì mà trẹo chân lung lay suýt ngã. Vưu Thi chưa bao giờ thấy nhục nhã như hôm nay nhất là khi nãy trong tiềm thức ả bỗng lo sợ Tống An. Điều đó làm cho một con người kiêu ngạo như ả tức điên lên được.
Ả hít một hơi: "Mày cần bao nhiêu tiền mới chịu buông tha."
"Tiền? Tôi đâu có thiếu tiền." Tống An sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ac-ma/2578563/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.