Hạ Uyển đâu có thể đơn giản cho cô chết nhanh vậy. Cô nhớ rằng khi tôi chưa chơi chán cô thì cô mới nghĩ đến chết.
Hạ Uyển cô quay mặt hướng khác cô bất lực trước người đàn ông này. Cô muốn thoát khỏi đây. Cô không dây dưa đến tên đàn ông này dù một phút cô cũng không muốn nữa.
Ở lại viện 4 ngày thì cô cũng được về nhà. Bước vào nhà thấy cô đơn cô đi qua phòng của Diệp Mặc nghe tiếng rên rỉ của người đàn ông và phụ nữ. Cô thấy ghê tởm âm thanh này, cô chạy nhanh về phòng đóng cửa lại. Người đàn ông cô từ yêu đơn phương 10 năm nhưng đổi lại cô được gì chứ?
Diệp Mặc anh biết cô đã nghe thấy tất cả xong việc anh ra hiệu đuổi người. Anh muốn cho Hạ Uyển phải đau lòng. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Uyển khóc anh lại động lòng chắc ẩn. Anh có chút thương cảm nhưng nhanh chóng anh phủ nhận điều đó. Người anh hận nhất chính là cô. Vì cô cuộc đời anh trở nên tăm tối.
Hôm nay co buổi tiệc liên hoan nên anh về hơi muộn và cũng có chút men say. Anh không về phòng mà qua phòng Hạ Uyển. Anh nhẹ nhàng bước vào phòng cô. Đến gần cô anh vô thức đưa tay lên sờ má cô. Diệp Mặc trầm tư.
- Hạ Uyển chúng ta không thể. Em biết không. Tôi rất muốn buông bỏ nhưng tôi không thể. Tôi cũng rất đau.
Diệp Mặc không kìm chế được bản thân anh đè người lên người Hạ Uyển. Vì thấy có gì nặng đè trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-dau-thuong-em-se-tu-bo/2880710/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.