Mỗi người một tâm trạng. Diệp Mặc anh rất buồn khi nghe cô nói giữa hai người đã không còn khả năng nữa. Vậy từ bây giờ anh sẽ chỉ đơn giản là cha của Tư Thần mà thôi. Như vậy cũng tốt bên anh cô không hạnh phúc thì để cô được tự do lựa chọn.
Hạ Uyển lăn qua lăn lại mà không ngủ được. Cô nghĩ đến việc Diệp Mặc và ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô hôm nay cô cũng thấy nhói đau. Vì cả đêm không ngủ được lên mắt cô trở thành gấu trúc luôn.
- Á... mami sao người nhìn giống ma vậy?
" Cốc" vào đầu thằng con cô dám chê mẹ nó giống ma. Cô cũng vội soi gương mình thì "á" ai vậy?
- Đấy mami thấy chưa? người giống ma còn gì. Con nói đâu có sai.
- Con mau mau lấy đá cho mami. Mami con xinh đẹp vậy mà giờ thành như này thật lãng phí.
- Con đói rồi lên giờ không có sức đâu mà đi giúp mami. Mami còn chưa nấu cơm cho con nữa kìa.
- Con chỉ ăn với ăn. Con không giúp mami thì không có cơm đâu mà ăn.
Tư Thần Thở dài rồi cũng lắc mông mà đi lấy đá giúp cô.
- Của mẹ đây. Giờ thì mami đi nấu cơm cho con ăn được chưa. Con đói hết ruột gan rồi.
- Chờ ta thêm 5p thôi nhé. Con muốn ăn gì.
- Miễn có đồ ăn là được. Chứ tầm này rồi thì mami còn hỏi làm chi.
Hạ Uyển thầm nghĩ đúng là thằng con trời đánh của cô mà. Chỉ biết ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-dau-thuong-em-se-tu-bo/2880692/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.