Gì chứ mà hỏi mẹ không hỏi ba. Ba cậu đúng là hèn quá. Tư Thần lắc đầu mà đi về phòng.
- Con không muốn đổi họ.
Tư Thần cậu nói đúng một câu rồi về phòng đóng cửa lại.
Diệp Mặc nhìn theo hướng đi của cậu bé mà thấy con trai anh đúng là giỏi. Còn ai đó mặt đen như đít nồi mà cũng về phòng. Lúc Diệp Mặc anh quay lại thì đã không thấy vợ mình đâu rồi.
Diệp Mặc anh nhìn nên nhìn xuống không thấy cô. Nhanh như vậy mà đã biến mất, khi định hình xong thì anh đã thấy mình bị cho ở ngoài phòng rồi.
- Hạ Uyển... chờ anh đã...
Cửa bị đóng " sầm"... Anh lại chậm một bước rồi. Diệp Mặc đêm nay lại phải qua thư phòng ngủ, anh lăn qua lăn lại vẫn không thể nào ngủ được.
Sáng dậy thì anh giật mình nhìn vào gương, mắt anh thâm nhue gấu trúc vậy. Hôm nay còn có cuộc họp quan trọng nữa, anh chạy xuống nhà thì hai mẹ con cô giật mình không kém anh.
- Anh...?????
- Baba...?????
Anh còn có cuộc họp hai người ăn đi.
- Anh chờ chút.
Hạ Uyển vào phòng lấy cho anh cái kính *** đeo vào.
- Anh đeo vào không người ta tưởng em đánh chồng ra như này.
Tư Thần vậy mà được phen cười sảng khoái. Baba cậu vậy mà sợ vợ quá trời.
Thấy thằng con đang cười mình thì anh tiến tới tóm cổ cậu nên và nhìn sang cô nói.
- Nay anh đưa con đến tập đoàn học tập dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-dau-thuong-em-se-tu-bo/2880663/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.