Vì Tiết Lam kiên trì với chương trình tạp kĩ này, Cao Thông cũng không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng kiểm soát tránh một số rắc rối không cần thiết đến mức cao nhất có thể, đừng bị hãm hại là được. Sau khi Cao Thông rời đi, Trương Giai thay Tiết Lam thu dọn hành lý, chờ ngày mai quay xong, bọn họ sẽ rời khỏi đoàn làm phim. Liếc thấy Tiết Lam đang ngồi trên sofa cười ngây ngô, Trương Giai vui mừng, cô hiểu sự vui sướng khi đẩy thuyền CP. Không biết có phải ảo giác hay không, lần này tới đoàn làm phim cô ấy phát hiện Tiết Lam thay đổi rất nhiều, người sáng sủa, đối xử với mọi người cũng dễ, toàn bộ người trong đoàn làm phim <<Chìm Nổi>> đều thích Tiết Lam, đây là tình huống trước đây chưa từng có. Trương Giai sẵn sàng cho đó là sức mạnh của việc đẩy thuyền CP, tính ra, Tiết Lam cũng không suy nghĩ khi bắt đầu dẩy thuyền CP. Nói lăng xê, Trương Giai đột nhiên nghĩ tới Tiểu bạch, nhớ tới những ngày này Tiểu Bạch giống như đề phòng bọn họ, dáng vẻ giống như sợ bọn họ lừa anh Lâm nhà cậu ta, nghĩ lại liền thấy tức giận. Nếu như trước đó Trương Giai có lẽ sẽ hoài nghi, nhưng từ khi biết Tiết Lam là fan CP trong [Thịnh Thời Thiên Hạ] thì cô trực tiếp gạt bỏ khả năng này. Nói đùa, bọn họ là fan CP đều không hi vọng bất cứ người thứ ba nào xuất hiện giữa CP của bọn họ. Đương nhiên, bên thứ ba này có là bọn họ cũng không được, vì trong mắt fan CP, ngoại trừ hai vị chính chủ, ai cũng không xứng! Tuân thủ nguyên tắc không múa may trước mặt chính chủ, cô lúc đầu không muốn so đo với Tiểu Bạch, nhưng không biết sao con hàng này quá khiếm khuyết, hôm nay nghe tin Tiết Lam sẽ rời đi, thiếu chút nữa đốt pháo ăn mừng. Không được, cô ấy trước khi rời đi cũng phải thay nghệ sĩ nhà cô ấy làm sáng tỏ một chuyện mới được, thế là, Trương Giai lấy điện thoại soạn một đoạn tin thật dài gửi cho Tiểu Bạch, tiện thể cô ấy còn chụp biệt danh của Tiết Lam đang đi dạo trong siêu thoại đẩy thuyền CP làm bằng chứng. Lúc Tiểu Bạch nhận được tin nhắn, cậu ta đang ăn cơm trong phòng Tiểu Bạch, anh ta ngạc nhiên rớt đũa, tiêu hóa xong, anh ta mới sững sờ nhìn về phía Thịnh Lâm đang nằm trên ghế sofa để tiêu hóa thức ăn. “Lâm, anh Lâm…” Thịnh Lâm đang chơi game, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, “Sao vậy?” “Chuyện này, nói cho anh nghe một chuyện.” Tiểu Bạch lắp bắp nói. Thịnh Lâm cũng không để ý, “Ừ” một tiếng, ra hiệu cậu tiếp tục. Tiểu Bạch sắp xếp lời nói, nghiêm túc nói: “Anh Lâm, thật ra Tiết Lam là fan CP của anh và Thời Chí.” Thịnh Lâm khẽ giật mình, Tiểu Bạch đưa điện thoại tới, thấy ảnh chụp Tiết Lam cầm điện thoại cười ngây ngô, mà góc độ góc chụp rất tốt, làm người ta có thể thấy rõ màn hình điện thoại của cô. Trên màn hình điện thoại của cô, thế mà có một bức ảnh chụp chung của Thịnh Lâm và Thời Chí trong [Thịnh Thời Thiên Hạ], trên tấm ảnh Thời Chí dựa lưng vào tường, Thịnh Lâm vùi giữa cổ anh, vẻ mặt của cả hai rất ham muốn, mơ hồ cực kỳ. Thịnh Lâm: “…” Tiểu Bạch do dự một chút, lại bồi thêm một câu: “Với lại, cô ấy dường như nghĩ… là sự thật. Trách không được những ngày gần đây, cậu ta luôn có thể nghe Tiết Lam nói những lời không thể giải thích được, chẳng hạn như cô thường xuyên lẩm bẩm nói “Quả nhiên là sự thật”, “Quá xứng đôi rồi” Chờ một chút, trước đó Tiểu Bạch còn không rõ lắm, giờ đây lại hiểu hết rồi. Thịnh Lâm đột nhiên có dự cảm xấu, hai mày nhíu chặt hỏi: “Chị ấy nghĩ chuyện gì là thật?” Tiểu Bạch trả lời: “Thì cô ấy cảm thấy, thực tế thì anh và Thời Chí đang yêu đương.” Thịnh Lâm sửng sốt mấy giây, đột nhiên đứng lên, điện thoại rơi cũng không để ý mà nhặt, biểu hiện trên mặt phải gọi là đặc sắc. Cậu và Thời Chí đang nói chuyện yêu đương? Não của Tiết Lam có phải bị ngập nước rồi không, đầu cô toàn nghĩ chuyện gì không! Gan! Thật đúng là! “Anh Lâm, anh muốn làm gì?” Tiểu Bạch thấy Thịnh Lâm đã bước tới cửa, gọi. Làm gì? Cậu có thể làm gì, đương nhiên đi tẩy não cho Tiết Lam chứ gì! Thịnh Lâm giận đùng đùng đi vào phòng Tiết Lam, lại phát hiện cửa vậy mà không đóng chặt, lộ ra một vết nứt. Nhìn thấy vậy, lông mày Thịnh Lâm không khỏi nhíu lại, bọn họ đến cùng xảy ra chuyện gì, đầu óc Tiết Lam không dùng được coi như xong, nhân viên bên cô sao cũng sơ ý như vậy, đây là khách sạn, một chút ý thức an toàn cũng không có. Ngay khi Thịnh Lâm chuẩn bị gõ cửa, trong phòng đột nhiên truyền đến cuộc đối thoại của Tiết Lam và Trương Giai, tay của cậu dừng ở không trung. Bên trong cửa, Trương Giai đang hỏi: “Lam Lam, em không nghĩ tới chị vậy mà cũng ở trong đấy, có phải chị cũng cảm thấy chúng ta nghĩ là thật?” Giọng nói vui vẻ của Tiết Lam truyền đến: “Chuyện đó nhất định là sự thật rồi, [Thịnh Thời Thiên Hạ] là CP định mệnh đời chị. Trương Giai ở trong phòng do dự một chút, hỏi: “Chị chừng nào thì bắt đầu đẩy thuyền CP đấy, em nhớ trước đó chị cũng không có hứng thú với chuyện này.” Tiết Lam cười ha hả trả lời: “Có lẽ hơn một tháng trước, thật ra cũng không có gì, tự nhiên phát hiện đẩy thuyền CP cũng là niềm vui thôi, chị gọi này là ‘Tự mình yêu đương không bằng đẩy thuyền người khác.'” Ngoài cửa, Thịnh Lâm nghe được lời này của Tiết Lam, đáy mắt u ám, không khỏi suy nghĩ. Hơn một tháng trước, đó không phải lúc cô mới chia tay với Lý Gia Dương à, cái gì mà gọi là ‘Từ mình yêu đương không bằng đẩy thuyền người khác’? Chẳng lẽ vì cô bị tổn thương quá lớn, không muốn dính vào tình cảm nữa? Hoặc có lẽ là, đây chính là cách đặc biệt để cô chữa lành vết thương? Thịnh Lâm đột nhiên có chút do dự không biết có nên đi vào giải thích không, những năm này bất kể bị ai cố ý tạo CP, giống như hành động của fan hâm mộ của cậu và Thời Chí, cậu cũng có không ít CP. Đương nhiên, bên cạnh cũng không thiếu những người vụng trộm đẩy thuyền cậu, nhưng đây là lần đầu tiên người đẩy thuyền lại là người nhà, còn hoài nghi giới tính của cậu. Giới tính, chuyện không giải thích, trong lòng Thịnh Lâm cảm thấy khó chịu. Đúng lúc này, hai người trong phòng không biết đã nói chuyện tới phương trời nào rồi, lần nữa truyền đến giọng nói độc ác của Tiết Lam: “Ai phá cặp đôi định mệnh của tôi đều là chó chết!” Thịnh Lâm vô thức lùi về sau một bược, cam chịu nghĩ: Nếu không thì cứ vậy đi, cô thích đẩy thuyền thì để cô đẩy, dù sao cũng cô cũng không cô đơn. Thế là, Thịnh Lâm rón rén thay Tiết Lam đóng cửa lại, sau đó lặng lẽ không tiếng động trở về, sau khi trở về cậu không quên dặn Tiểu Bạch đừng nhắc lại chuyện này, giả bộ như cậu chưa biết gì hết. Uầy, ai bảo cậu là em trai làm gì, cũng chỉ có thể làm đến mức này. Ngày thứ hai, Tiết Lam chụp rất nhanh, phó đạo diễn không biết từ nơi nào lấy ra một cái bánh thật lớn, người đoàn làm phim tụ tập, sau đó cắt bánh gato, Tiết Lam bắt đầu lưu luyến chào tạm biệt mọi người. Đạo diễn Trần lại chào hỏi và chụp ảnh chung với diễn viên, “Đến đây đến đây, Tiết Lam cô đứng ở giữa Thời Chí và Thịnh Lâm đi, vị trí vậy rất tốt.” Tiết Lam vội vàng khoát tay, “Không được không được, tôi đứng cạnh Thịnh Lâm được rồi, vị trí này cũng không tệ.” Nói xong, Tiết Lam trực tiếp đứng bên cạnh Thịnh Lâm, cô mới không đứng giữa bọn họ làm bóng đèn đâu, dù sao cũng không thoát khỏi số phận, cần gì chứ. Đương nhiên, cô vẫn không quên cố ý ép Thịnh Lâm lại gần Thời Chí. Thịnh Lâm: “…” Im lặng! Thật sự không nhịn được nữa, Thịnh Lâm âm thầm liếc mắt, nhưng cậu không biết, một màn này vừa lúc bị người sau lưng lén chụp được. Cắt bánh xong, chụp ảnh chung cũng xong, Tiết Lam cũng rời đi. Chỉ là trước khi đi, đạo diễn Trần còn nói cô tốt một phen, nói cô có thể chịu khổ, diễn cũng có linh hồn, uyển chuyển gì đó, còn nói sau này có nhân vật thích hợp sẽ tìm cô, chuyện này thế mà lại làm Cao Thông mừng như điên. Tiết Lam vội vàng khiêm tốn, nói đạo diễn hướng dẫn tốt, diễn viên đối thủ cũng tốt, còn nói sau này sẽ tiếp tục cố gắng trong tương lai. Thịnh Lâm và Thời Chí đưa Tiết Lam ra khỏi đoàn làm phim, những ngày này, Thời Chí vì biết quan hệ giữa Tiết Lam và Thịnh Lâm, với cô cũng không nghi ngờ, lại thêm chuyện hai người hay đối diễn, chung đụng không tệ. Đứng trước cửa đoàn làm phim, Tiết Lam lấy ra gói thuốc ngủ đã chuẩn bị mấy ngày trước, đưa tới trước mặt Thời Chí. “Trước đó anh Hải có đề cập qua, nói giấc ngủ anh không tốt lắm, gói thuốc này có tác dụng yên giấc, dựa theo công thức tổ tiên, chỉ cần lúc ngủ đặt ở cạnh gối là được, hiệu quả cũng không tệ lắm, anh có thể thử một chút.” Thời Chí sững sờ, anh không nghĩ tới Tiết Lam vậy mà chú ý tới chuyện này, còn chuẩn bị cho anh gói thuốc ngủ. Thịnh Lâm cũng không ngoài ý muốn, ông ngoại của họ là lão trung y, Tiết Lam lại theo chân ông bà ngoại lớn lên, thật dễ giải thích khi làm gói thuốc ngủ. “Anh cầm thử một chút, y thuật của ông ngoại tôi vẫn được, nói không chừng gói thuốc này sẽ có ích với anh.” Thịnh Lâm nói. Thời Chí cũng không từ chối nữa, thuận tay nhận gói thuốc trong tay Tiết Lam, “Cảm ơn” Tiết Lam khoát tay áo, tùy tiện nói: “Hi, quan hệ chúng ta thế nào chứ, khách sáo cái gì chứ.” Thịnh Lâm đột nhiên có chút không thể nhìn thẳng Tiết Lam nữa rồi, tối hôm qua khi biết Tiết Lam đẩy thuyền CP cậu với Thời Chí, nhất cử nhất động hôm nay không cần giải mã cũng có thể hiểu, cũng giống như câu này ‘Quan hệ chúng ta thế nào chứ” rất có ý nghĩa khác. “Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, chị mau đi đi.” Thịnh Lâm thật sự không nhịn được nữa, bắt đầu động thủ đuổi người. Tiết Lam bị đẩy đến cạnh xe, vẫn không quên liếc Thời Chí cách đó mấy mét, sau đó vỗ bả vai Thịnh Lâm, trầm giọng nói một cách nghiêm túc — “Em trai, chị không có gì để giúp đỡ em, nhưng em yên tâm, chị ủng hộ em, các em dũng cảm theo đuổi tình yêu, chuyện nối dõi tông đường cứ giao cho chị!” Thịnh Lâm trực tiếp đen mặt, vẻ mặt như nuốt phải con ruồi. Tiết Lam lại cho rằng cậu ngượng ngùng không dám thừa nhận, nhìn về phía cậu gật đầu, vẻ mặt “Em cái gì cũng không cần nói, chị hiểu”, nhưng sau đó xoay người ngồi lên xe. Nhưng, trước khi xe khởi động, Tiết Lam hạ cửa kính xuống, nhìn về phía Thời Chí vẫy tay nói: “Thời Chí, chờ anh và Thịnh Lâm đóng máy, chúng ta sẽ gặp lại.” Thịnh Lâm: “…” Nhìn vẻ mặt niềm nở của cô, nếu không phải biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, Thịnh Lâm cho là cô đang coi trọng Thời Chí. Thời Chí khẽ gật đầu đáp lại, chỉ là trong đáy mắt anh có chút lưỡng lự. Loại ánh mắt này, ân cần còn thêm vui mừng, anh thật sự không rõ, Tiết Lam sao lại thường xuyên lộ ra vẻ mặt này với anh. Thời Chí nhíu mày nhìn hướng xe Tiết Lam rời đi, hỏi: “Cậu có cảm giác ánh mắt của cô ấy có chút kỳ lạ không?” Thịnh Lâm: “…” Cậu đương nhiên biết chứ, nhưng cậu xấu hổ mở miệng! Thịnh Lâm tức giận nói: “Đừng để ý chị ấy, đầu óc chị ấy đã không tốt từ nhỏ rồi.” Thời Chí: “…” Anh phát hiện hai chị em bọn họ thường xuyên đấu đá, ngứa mắt nhau, nhưng thật ra quan hệ của chị em họ lại rất tốt. “Thế nào?” Thịnh Lâm nhìn Thời Chí đang sững sờ, không hiểu hỏi. Thời Chí lấy lại tinh thần, “Không có gì, chỉ cảm thấy quan hệ của chị em hai người rất tốt.” Thịnh Lâm không thèm để ý nói: “Không phải người nhà luôn vậy à, tôi ghét bỏ chị ấy cũng không được gì, quan hệ máu mủ không thể chối bỏ, lại thoát không xong, cho nên cứ vậy chung đụng thôi.” Cậu trên miệng dù ghét bỏ, nhưng ý cười đáy mắt không thể che giấu được. Thời Chí bóp gói thuốc Tiết Lam cho anh trong tay, cúi đầu cười cười, không nói gì nữa. Chuyện này cũng có thể gọi là tình cảm gia đình, nhưng loại tình cảm này anh lại không hiểu nhiều, dù diễn nhiều bộ phim, anh vẫn không cảm nhận được. —- Muốn nói hôm nay người vui nhất đoàn làm phim là ai, Cao Thông thứ hai, không ai dám nói thứ nhất, miệng cũng không khép lại được! Anh ta thế nào cũng không nghĩ tới Tiết Lam cùng Thịnh Lâm, Thời Chí vậy mà có thể chung đụng hòa hợp như vậy, hai người vừa mới tiễn cô lên xe, anh ta thiếu chút nữa há hốc mồm. Còn đạo diễn Trần, người nổi tiếng nóng nảy, không nghĩ rằng lại thưởng thức Tiết Lam, còn nói sau này có nhân vật thích hợp lại tìm cô. Trời ạ, chuyện khác không nói, chỉ cần đạo diễn Trần nói một câu, thì cũng đáng gửi hàng trăm bản nháp ca ngợi thành tích của diễn viên, sau khi danh tiếng tốt, không sợ không có vai diễn tìm tới cửa. Với lại, chuyện làm Cao Thông ngạc nhiên chính là trước kia ở đoàn làm phim khác, mỗi lần Cao Thông gặp đại diện của diễn viên hợp tác với Tiết Lam, không mắng anh ta quái gở, thì cũng nói bóng nói gió, giống như họ là ôn dịch, sợ bị quấn lên. Nhưng lần này rất lạ, dù là anh Hải – người đại diện của Thời Chí, hay chị Linh- người đại diện của Thịnh Lâm, mấy ngày nay anh ta đụng phải, anh ta có thể có cảm giác bọn họ không có địch ý với anh ta. Cao Thông quay đầu nhìn về phía Tiết Lam đang cúi đầu chơi điện thoại, tích cách tốt, không chỉ lấy lòng diễn viên, đạo diễn, ngay cả người đại diện của diễn viên nam còn có thể, thật sự là kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]