Lộ Bắc Nhiên đẩy cánh tay Diệp Lẫm ra, muốn xuống giường nấu cơm. Động tác của cậu rất khẽ, nhưng Diệp Lẫm vẫn tỉnh.
Diệp Lẫm hơi hơi dùng sức, liền kéo người trở lại, "Ngủ thêm với anh một lát."
Lộ Bắc Nhiên đỏ tai gật đầu, bị Diệp Lẫm ôm vào trong ngực vò qua vò lại.
Mới sáng ra lòng Diệp Lẫm đã mềm nhũn, hắn rất thích dáng vẻ đơn thuần của Lộ Bắc Nhiên, không phải là kiểu đơn thuần khi được bảo vệ kỹ càng, mà là trái tim lương thiện đáng yêu dù chịu đựng nhiều đau khổ, vẫn không thay đổi.
Diệp Lẫm áy náy với Lộ Bắc Nhiên, hắn biết Tiểu Lộ sẽ không trách hắn, nhưng hắn tự trách mình. Hắn tự thề trong lòng sau này sẽ không để Lộ Bắc Nhiên phải chịu khổ nữa.
Đúng lúc Lộ Bắc Nhiên được nghỉ một ngày, cậu cùng Diệp Lẫm đến bệnh viện tháo nẹp cố định.
Diệp Lẫm muốn mặc chiếc áo len kia, nhưng lại không nỡ, Lộ Bắc Nhiên thấy hắn đứng đó xoắn xuýt, "Anh, sao không thay quần áo đi?"
"Anh sợ sẽ làm bẩn." Hắn muốn mặc món quà Tiểu Lộ đan cho hắn, nhưng lại sợ ra ngoài sẽ làm bẩn hay là quẹt vào chỗ nào đó, như vậy hắn sẽ đau lòng chết mất.
Lộ Bắc Nhiên buồn cười nói, "Quần áo là để mặc mà, hỏng cũng không sao, em đan áo nhanh lắm, tới lúc đó em lại đan cho anh."
Diệp Lẫm cau mày, "Không được, sau này đừng đan tiếp nữa, mệt lắm, anh có một cái là đủ rồi."
Lộ Bắc Nhiên đột nhiên bị chọt trúng tim.
Trước đây khi ở trại mồ côi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-cp-den-ho-do-cau-tin-khong/1804368/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.