Sáng sớm kéo màn cửa sổ ra, không gian trắng xóa mênh mông hiện lên trước mắt, không ngờ tuyết đầu mùa năm nay lại sớm như vậy. Phong cảnh bên ngoài rất đẹp, nhưng vừa nghĩ tới Diệp Lẫm, tâm trạng lại trở nên có chút u buồn. Lộ Bắc Nhiên không nghĩ ra, không biết mình đã làm gì khiến người ta chán ghét?
Cậu ra khỏi phòng, đăm đăm nhìn cửa phòng bên cạnh hồi lâu, vẫn không có dũng khí gõ cửa, một mình đến trường quay trước.
Khi Diệp Lẫm ra cửa đã là buổi chiều.
Tuyết rơi càng dày hơn, một vài diễn viên không có cảnh quay cùng diễn viên quần chúng đang nghịch tuyết trên một khoảng sân trống. Có lẽ cuộc sống càng lúc càng bận rộn khó khăn, nhưng trong những món quà thiên nhiên ban tặng, hiếm hoi cũng có những khoảnh khắc trẻ con như vậy.
Khi Diệp Lẫm đi xuyên qua đám người, Lộ Bắc Nhiên trùng hợp ngồi trên bậc thang cách đó không xa, đang chăm chú nhìn mọi người ném tuyết, đắp người tuyết.
Nhóc vô tâm.
Nhìn khóe mắt cùng khóe môi hơi cong cong của Lộ Bắc Nhiên, trái tim Diệp Lẫm bỗng mềm mại hẳn đi, ngay khi đó, hắn hiểu được vì sao những ngày này mình lại khó chịu như vậy, đều là bởi vì, người này không thuộc về hắn.
Hắn muốn gắn lên người đối phương tấm mác chỉ thuộc về mình, muốn mọi dịu dàng của người ấy đều chỉ dành cho hắn, muốn mình có thể danh chính ngôn thuận ngăn cản khi có ai đó tới gần người kia, muốn được quang minh chính đại ghen tuông, chờ người đó đến dỗ mình.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-cp-den-ho-do-cau-tin-khong/1804353/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.