1
Vào kỷ niệm bảy năm ngày cưới, Lương Thiệu đã tặng tôi một món quà lớn.
Một bản thỏa thuận ly hôn.
Hắn dường như đã không thể chờ đợi thêm nữa, bình tĩnh nói: "Tôi lấy sổ hộ khẩu rồi, cô ký tên đi. Tôi đã hẹn sẵn rồi, lát nữa chúng ta đi lấy giấy chứng nhận."
Tôi cầm lấy bản thỏa thuận, im lặng hồi lâu.
Thật ra tôi đã lường được rồi cũng sẽ có ngày này, sự thờ ơ của Lương Thiệu là một điềm báo trước.
Hắn bắt đầu về nhà ngày càng muộn, ngày càng thường xuyên đi công tác.
Chủ đề giữa chúng tôi dần ít đi. Ban đầu, tôi còn cố gắng tìm chủ đề để bắt chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn luôn tỏ ra mất kiên nhẫn, hoặc là qua loa lấy lệ, hoặc là giả vờ không nghe thấy.
Cho đến cuối cùng, khi hai người đối mặt ăn bữa cơm, chỉ còn lại sự im lặng.
Lòng tôi rất rõ ràng, trái tim của hắn đã không còn đặt ở chỗ tôi nữa rồi.
"Là thư ký Lâm sao?" Tôi nhẹ giọng hỏi.
Ngón tay Lương Thiệu bất giác gõ vào vô-lăng, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn trả lời: "Đúng, không phải cô đã biết lâu rồi sao?"
Quả thực, tôi đã biết lâu rồi. Từ lần đầu tiên cô ta đưa Lương Thiệu về lúc hắn say rượu, tôi đã hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ không bình thường.
Khi đó, cô ta đỡ Lương Thiệu ý thức không rõ ràng, cả người dựa hẳn vào cô ta, nở nụ cười khiêu khích với tôi.
"Chị Thẩm, buổi tối chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-co-gap-lai/2804033/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.