"Đinh ——" tiếng thang máy vang lên, phá vỡ bầu không khí ái muội.
Khương Tri Ly bị âm thanh này dọa cho giật mình, cô vội vàng buông tay ra, lùi về phía sau một bước kéo dài khoảng cách.
Trái tim cô đập loạn liên hồi, Khương Tri Ly cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của Lâm Chi Vi từ phía đối diện, cô giả vờ bình tĩnh cầm lấy chiếc áo vest đang khoác trên tay Phó Bắc Thần.
Khóe mắt cô cong lên liếc nhìn Lâm Chi Vi, giọng điệu mập mờ: "Phó tổng, anh nói chuyện trước đi, em về phòng đợi anh."
Nghe vậy, con ngươi Lâm Chi Vi bỗng chốc giãn ra.
Phó Bắc Thần nheo mắt lại, anh không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô đang đi về phía thang máy.
Sau một khúc quanh, không còn thấy người đâu nữa.
"Phó tổng?"
Không ai trả lời.
Lâm Chi Vi mím chặt môi, cố nặn ra một nụ cười, gọi lại lần nữa: "Phó tổng?"
Phó Bắc Thần cuối cùng cũng quay mặt lại, anh bình tĩnh nói: "Xin lỗi, cô nói đi."
"Tôi muốn hỏi ngày mai Phó tổng có rảnh không, tôi muốn mời anh ăn cơm? Tôi nhớ hình như Phó tổng rất có hứng thú với mảnh đất ở phía Tây thành phố, đúng lúc người phụ trách bên đó là bạn của ba tôi, tôi có thể giúp anh đề xuất."
Cô ta đứng một bên nói mà sự chú ý của Phó Bắc Thần lại đặt về phía cửa thang máy.
Một bóng người trốn trong góc nghe lén phản chiếu rõ ràng lên cửa thang máy, còn kèm theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-cho-anh-co-tham-tinh/2530916/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.