Ra khỏi studio, cơn mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt.
Khương Tri Ly đứng dưới mái hiên tránh mưa, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cơn mưa.
Thật ra thì cô cũng không có chút tự tin nào, nhất là khi cô biết được Thẩm Nhân đã biết hết tất cả những chuyện này.
Ngay cả người duy nhất trên thế giới này có lý do để giúp cô, cũng không muốn đứng bên cạnh cô.
Cô thật sự rất cô đơn.
Vào lúc đó, Khương Tri Ly bỗng nhiên không tìm được dũng khí để kiên trì.
Dù sao, tia hy vọng cuối cùng của cô hôm nay đã vỡ tan tành.
Bỗng nhiên, Khương Tri Ly cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, cô tức ngực đến mức không thở được, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhanh chóng kéo tay áo lên.
Trên cánh tay trắng nõn có những vết mẩn đỏ.
Xong rồi, hình như cô bị dị ứng.
Gần như không cần suy nghĩ, Khương Tri Ly ngay lập tức đón xe đến bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện, Khương Tri Ly vừa liên tục gãi cánh tay, vừa suy nghĩ thử xem tại sao lần này lại bị dị ứng.
Nghĩ một lúc, những câu nói của Diệp Gia Kỳ chiều nay hiện lên trong đầu cô.
Ly của cô bé là Frappuccino vị đào.
Hay nói cách khác, sau khi nhân viên pha chế pha xong ly của Diệp Gia Kỳ, có lẽ đã không rửa sạch dụng cụ, dẫn đến chút đào còn sót lại được pha chung với ly Frappuccino vị vani của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-cho-anh-co-tham-tinh/2530894/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.