Mặc dù trải qua một đêm triền miên, Gia Luật Long Khánh vẫn theo thói quen dậy sớm, hắn yêu thương vuốt ve đầu nhỏ đang tựa vào vai hắn ngủ say. Vật nhỏ mỹ lệ cỡ nào, tiểu khả ái làm nhiều người thương tiếc!
Hắn không khỏi nhớ tới mình lúc ấy muốn cự tuyệt hôn sự này như thế nào, lại như thế nào oán trời trách đất, ai thán mẫu hậu kiên quyết bắt hắn cưới một nữ nhân Tống thất vừa già vừa xấu, sợ bị người khác chê cười!
"Hắc hắc, chờ Tiểu Tiểu ra mắt bọn hắn sau..." Gia Luật Long Khánh tự nhiên nghĩ tới đến lúc đó...Hắc...hắc...Sợ rằng bọn họ sẽ hối hận chết! Nói không chừng còn muốn cướp đoạt?!
Vậy cũng không được! Ai cũng đừng nghĩ cướp đi tâm can bảo bối của hắn! Cánh tay tráng kiện không khỏi ôm Tiểu Tiểu thật chặt, Tiểu Tiểu " Ưm" một tiếng, mở ra đôi mắt còn mê ngủ.
Gia Luật Long Khánh vội nhẹ giọng dỗ dành. " Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi tiếp tục ngủ, tiếp tục ngủ.".
Ánh mắt buồn ngủ nghe lời nhắm lại, nhưng không được một lúc lại đột nhiên mở ra, vừa tròn vừa to nhìn chằm chằm hắn. " Ngươi... " Nàng nhanh chóng đẩy hắn ra, thoáng cái nhảy xuống giường. " Sao ngươi lại ở trong này? "
Gia Luật Long Khánh nghiêng người, một tay chống đầu, hai con mắt màu lam lóe sáng nhìn bộ ngực lộ ra của nàng vì tức giận mà dao động, " Ta ở trong này ngủ!"
Cặp mắt kia nhìn nàng giống như tên trộm vậy, cùng với cảm giác lạnh lẽo ở ngực, khiến nàng vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-chang-can-cau/181391/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.