Về đến nhà, Vân Mộ Hoa nằm vật ở trên giường. Rất nhiều lúc, cậu thật hy vọng mình có thể vĩnh viễn không phiền não mà ngủ triền miên như vậy.
Chuông điện thoại di động vang lên vài lần, Vân Mộ Hoa mới từ trong ổ chăn chui ra, với tay tìm máy. Lad ai nhỉ? Phiền như thế, nếu cậu đoán không lầm, người gọi điện tìm mình, ngoại trừ Vân Mộ Âm thì chỉ còn Âu Dương Thụy mà thôi.
“Mộ Hoa!” Thanh âm của đối phương ở đầu dây bên kia gần như gào lên.
“Sao vậy?” Cậu để điện thoại cách ta lỗ tai một chút, tránh cho bị thanh âm cường đại của người kia làm cho phát điếc.
“Sao lâu như vậy mới nghe máy?”
“Vừa rồi đang ngủ.”
“Vẫn còn tức giận sao?” Đối phương thăm dò hỏi.
“Đúng vậy.” Thanh âm Vân Mộ Hoa không chút khách khí, còn ẩn chứa vài phần ủy khuất, “Ai bảo anh cùng chị em thông đồng, lại còn tiền trảm hậu tấu.”
“Ai bảo em do dự không dứt khoát, nói cho em biết thì chắc chắn là hỏng chuyện rồi. Tối nay em có chịu đến ăn cơm không?”
... Âu Dương Thụy nói không sai. Vân Mộ Hoa nghe xong, đến cả lỗ tai cũng phải tiu nghỉu mà cụp xuống, không lên tiếng nữa.
“Sao lại không nói lời nào như vậy?”
Vân Mộ Hoa nghĩ nghĩ, cũng không còn khí thế như vừa rồi, hỏi ngược lại một câu, “Nói gì đây?...”
“Em cứ nói đi.”
“Không biết.”
“Tính cách của em giống y như con nít, anh không so đo với em.” Âu Dương Thụy rộng lượng nói.
“Không phải.”
“Phải.”
“…”
“Vậy sao lúc nãy lại tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-tinh-nhan-bo-tron/1318934/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.