Giờ cơm chiều, Vân Mộ Âm bắt đầu đóng vai người hoà giải.
“Mộ Hoa, oan gia nên giải không nên kết, em cần gì phải thế? Cứ nhất quyết gây khó dễ cho Thụy như thế sao?”
Vân Mộ Hoa đang ăn canh thiếu chút nữa thì phun ra, “Chị, chị đừng nói nhiều nữa được không? Chị cũng không phải đương sự, chỉ đứng ngoài chỉ tay năm ngón, nói thế không phải là đang châm chọc em sao?”
Âu Dương Thụy bất đắc dĩ nhún vai, “Không nên trách chị em, ai làm người nấy chịu, là anh sai.”
“Không cần anh đóng vai người tốt!” ‘Ai làm người nấy chịu’, thật mắc cười!
Vân Mộ Âm vừa nghe xong, quả thực rất muốn gõ một cái vào đầu đứa em trai ngu ngốc này, “Đúng là hết thuốc chữa!”
Vân Mộ Hoa hừ hừ nói, “Nơi này là nhà của em, nếu làm em mất hứng, em sẽ lập tức đuổi anh ta đi.”
“Hử?” Vân Mộ Âm trừng mắt nhìn cậu em trai. Ghê thật! Thằng nhóc này bây giờ cũng dám chống mình rồi? “Em rốt cuộc tức tối cái gì hả?”
“Không cần chị lo!” Vân Mộ Hoa thở phì phì nói. Cậu đương nhiên sẽ không nói cho bà chị kia biết Âu Dương Thụy lúc ở trên giường rất đáng ghét.
“Nói không được? Thì ra là cố tình gây sự?” Vân Mộ Âm nhướn mày.
“Em không cố tình gây sự, rõ ràng chính là anh ta!”
“Anh ta làm sao?” Vân Mộ Âm biểu tình cung kính chờ đợi câu sau.
“Không có gì.” Vân Mộ Hoa quẫn bách quay đầu sang hướng khác, hai má dường như có chút phiếm hồng.
Chính dáng vẻ của Vân Mộ Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-tinh-nhan-bo-tron/1318908/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.