Thật ra Chu Y Hàn cũng không ôm hy vọng gì, cũng không cho rằng đối mặt với người đàn ông này để xử lý vết thường cho mình. Nhưng Đoạn Trác Hữu chính là làm như vậy. Anh cúi đầu vặn chai Iodophor, sau khi cho tăm bông vào Iodophor, thế mà anh lại thật sự cúi đầu lau vết thương trên gan bàn tay cho cô.
Chu Y Hàn khẽ giật mình.
Đây, khiến người ta quá khó hiểu rồi.
Đoạn Trác Hữu trong truyền thuyết không không nên có dáng vẻ này.
Không phải nói anh là người thô bạo thành tính sao? Không bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc là gì? Nhưng hiện tại lại còn có thể xử lý vết thương cho kẻ đê tiện diêm dúa lòe loẹt xa lạ này như cô?
"Ay....."
Vết thương được lau bằng thuốc khử trùng Iodophor, Chu Y Hàn run rẩy vì đau.
Thương hoa tiếc ngọc? Không tồn tại.
Cô thu lại suy nghĩ lung tung vừa rồi của mình.
"Nhẹ, nhẹ một chút."
Chu Y Hàn nhìn vết thương của mình, nhẹ giọng mở miệng cầu xin.
Lúc này không có cố tình làm bộ làm tịch nữa, cảm giác đau đớn ở vết thương dường như rõ ràng hơn những nơi khác.
"Còn biết đau?" Nào ngờ, Đoạn Trác Hữu ngược lại cố ý dùng sức.
"A a a!"
Thật sự rất đau nha ông trùm này!
Chu Y Hàn đau đến mức muốn rút tay mình về. Nhưng vô dụng, Đoạn Trác Hữu lại nắm chặt cô không buông.
Sức mạnh giữa nam và nữ khác xa nhau.
Lúc này, trên mặt Đoạn Trác Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-khoi-lua/2984637/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.