Chu Kỳ đang kể Du Âm nghe chuyện hôm nay ngồi chung chuyến xe buýt với Lý Trác thì Thẩm Trị mở cửa bước vào. Du Âm vội chúc ngủ ngon Chu Kỳ rồi đặt điện thoại xuống.
"Đang nói chuyện với ai mà vui thế?" Anh bước đến bên giường ngồi xuống, tóm Du Âm đang định đứng dậy rồi cùng nhau nằm xuống giường.
"Cậu ấy là Chu Kỳ. Lần trước đi cắm trại anh với cậu ấy từng gặp nhau rồi." Du Âm nằm trong vòng tay của Thẩm Trị, thản nhiên hỏi, "Cô gái mà chúng ta gặp trong nhà hàng là bạn anh à?"
"Ừm."
Thẩm Trị dường như không muốn nhắc đến cô ấy nên cô cũng không hỏi thêm gì. Anh cầm tay cô nghịch, bàn tay Du Âm tuy trắng trẻo nhưng không được tinh tế, ở ngón giữa có một vết chai được hình thành do việc cầm bút quá chặt, anh hôn lên tay cô. Người ta nói mười đầu ngón tay nối với tim nên bỗng chốc Du Âm thấy tim mình nhột nhột. Sau đó Thẩm Trị cũng không còn thỏa mãn với sự thân mật như vậy nữa...
Những chiếc lá từ màu xanh lá chuyển sang mài vàng rực rỡ rơi xuống đất, vậy là hai tháng đã trôi qua. Du Âm vốn sợ lạnh, sáng tối đều trùm kín mình để chuẩn bị cho một mùa đông sắp tới.
Thẩm Trị nói rằng dù cô mặc nhiều quần áo thế nào vẫn trông rất gầy, tay chân thì lạnh ngắt nên đã dẫn cô đi ăn đủ thứ món ngon để bồi bổ cơ thể cho mùa đông nhưng cô vẫn không béo lên tí nào.
Thứ bảy, Chu Kỳ muốn Du Âm cùng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-am/965244/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.