Lúc nói câu này, Dư Thanh không biết mình đã căng thẳng cỡ nào, cô quay lưng lại với anh, nhìn về phía ban công. Bên đó có ánh sáng lờ mờ nhấp nháy, giống như nhịp tim đang không ngừng nhấp nhô.
Hồi lâu vẫn không nghe tiếng động nào từ phía sau.
Dư Thanh túm chăn, nín thở không dám nhúc nhích. Yêu nhau bao năm nay anh vẫn luôn kiềm chế, chưa bao giờ vượt qua dù chỉ nửa bước. Bình thường chỉ nắm tay ôm ấp, nhiều nhất cũng chỉ là hôn nhau, cô không phải là cô gái bảo thủ, sao có thể không biết sức chịu đựng của anh.
Bầu không khí yên tĩnh suốt vài phút.
Dư Thanh không biết phải nói gì để phá vỡ sự im lặng này, lời nói đến môi rồi lại vòng quanh đầu lưỡi hồi lâu. Trong phòng mở điều hòa nhiệt độ thấp, cô vừa định lên tiếng, lưng chợt cứng đờ.
Cơ thể nóng hầm hập của anh lặng lẽ áp sát vào.
“Đang nghĩ gì thế?” Anh hỏi nhỏ.
Dư Thanh cắn môi dưới: “Không nghĩ gì hết.”
Giọng cô rất khẽ, còn hơi kéo dài, ngay đó nghe thấy tiếng cười thấp của anh. Lương Tự giở chăn ra, đến gần cô hơn, nở nụ cười nhẹ, rồi chầm chậm phả ra một hơi thở.
Cô thở nhẹ ra, cổ họng như thắt lại.
Lương Tự rũ mắt nhìn khuôn mặt cô trắng nõn, cơ thể chưa từng trải đời toát ra mùi sữa nhàn nhạt.
Anh vùi mặt vào cổ cô hít một hơi thật sâu, chân của hai người kề sát nhau dưới tấm chăn.
“Sợ không?” Anh hỏi.
Dư Thanh có thể cảm nhận được những sợi lông dài trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-am-van-con-thoang-ben-tai/1125222/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.