Lâm Tô Văn cố gắng hồi tưởng lại những nơi mà cô đã đi qua, nhưng lúc ra khỏi phòng, vì đi quá nhanh, lại thêm trong đầu chỉ nghĩ đến Kỳ Kỳ và ba mẹ, cô không có để tâm đến khung cảnh phố xá. Hiện giờ, Lâm Tô Văn chỉ biết nơi kia gọi là huyện SR, còn nhớ rõ chỗ đó có một đập chứa nước. Khi trình bày với tài xế taxi như thế, người ta cũng biết chỗ đó là chỗ nào, xem ra là cô vẫn còn may mắn lắm. Huyện SR chỉ có một đập chứa nước, rất dễ tìm. Nhưng lúc này lại phát sinh thêm một vấn đề khác, chính là khi Lâm Tô Văn đến đây, cô vội vàng đưa hết tiền cho tài xế, nên bây giờ trong người cô không có một đồng nào cả.
Người đã từng trải qua bao sóng to gió lớn như Lâm Tô Văn lúc này đây cũng chỉ có thể cười khổ.
“Thì ra mình cũng có ngày như thế này.” Cuộc đời 23 năm làm minh tinh đã khiến cô không bao giờ phải cầu xin người khác, đây chính là tôn nghiêm của cô, không để người khác phải bố thí thương hại cho mình.
Hiện tại, Lâm Tô Văn chỉ có thể đi dạo loanh quanh vô mục đích, vừa để nghĩ biện pháp vừa bình phục tâm tình. Vô thức đi một hồi, cuối cùng cô lại đến cổng trường học của con gái mình.
“Kỳ Kỳ, mẹ không thể đón con tan học nữa rồi.” Lâm Tô Văn ngẩng đầu nhìn cổng trường, nghe thấy âm thanh đọc sách văng vẳng truyền ra từ bên trong, khiến cho cô càng hy vọng mình vẫn còn sống cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-am-con-vang-vang-ben-tai/144298/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.