Chương trước
Chương sau
(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiwattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiwattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)
Draco's POV
Khi Draco cầm tờ giấy da ghi danh sách những học sinh ở lại trường vào dịp Giáng sinh từ tay cha đỡ đầu và kiên quyết kí tên mình lên, lòng hắn vô cùng nặng nề. Đây là lễ Giáng sinh đầu tiên của hắn ở Hogwarts, trước đây, lễ Giáng sinh của hắn ngập tràn vô số bữa tiệc, luôn có vô số món quà, những món đồ ngọt mà hắn yêu thích, và... cha mẹ. Nhưng giờ đây, trong tình thế mơ hồ, một thời kì đen tối không biết khi nào mới chấm dứt, áp lực làm gián điệp đều đè nặng lên đôi vai Draco.
Hiệu trưởng Dumbledore chỉ ám chỉ một lần duy nhất là có thể cha mẹ Draco vẫn còn sống, nhưng chuyện này đã không còn được nhắc lại nữa. Mặc dù vậy, Draco vẫn luôn tin rằng, không có tin tức gì cũng coi như là một tin tức tốt, dù hắn có không may bị lộ thân phận, cha mẹ cũng sẽ không bị liên lụy. Draco thở dài, hắn quyết định tranh thủ kì nghỉ này ở lại trường Hogwarts cùng với Dumbledore nghiên cứu nhiệm vụ để hắn làm một Tử thần Thực tử dưới trướng Voldemort, có vậy mới ngăn được bản thân mình khỏi những suy nghĩ lung tung.
Giáng Sinh sắp đến rồi. Draco cảm thấy hơi kỳ lạ khi nhìn mọi người ở Hogwarts ăn mặc những bộ trang phục sặc sỡ. Cả Pansy và Blaise đều lần lượt gửi thư cho hắn, nội dung chẳng qua là cảm thấy bị bỏ rơi vì Draco không có mặt ở những bữa tiệc Giáng sinh năm nay, Blaise cũng dành khá nhiều thời gian để miêu tả về việc cậu ta bị ép phải đi cũng một tiểu tư quý tộc Pháp như thế nào. Khổ nỗi hắn không hiểu được mấy chuyện lằng nhằng như con gái này, Draco không khỏi mỉm cười, bất kể như thế nào, hắn vẫn có những ngời bạn như họ.
Khi Draco một mình ngồi trên tầng cao nhất của đài quan sát Tháp Thiên văn, tuyết vẫn đang rơi, hắn nở một nụ cười gượng gạo. Đêm Giáng sinh nên là một khoảng thời gian dành cho các bữa tiệc, nhưng bây giờ hắn đang ngồi một mình ở một nơi mà hắn biết chắc sẽ không có ai ghé qua, không bạn bè, không gia đình, không có gì cả, và thứ duy nhất làm bạn với Draco lúc này là một đống bia và những bông tuyết cứ rơi không ngừng. Draco mở chai bia và nhìn trăng, thả hồn bay bổng trên bầu trời, cảm thấy một khoảng lặng cô đơn.
Draco không biết mình đã uống bao lâu và uống bao nhiêu, nhưng điều đó chẳng có gì khác biệt đối với Draco, dù sao thì hắn cũng không còn nơi nào để đi, và hắn luôn nổi tiếng là một người ngàn chén không say, đây vừa là lợi thế vừa là bất lợi với Draco, lợi là hắn sẽ không bị rối loạn suy nghĩ của mình chỉ vì bia rượu, nhưng trong những lúc đau đớn như thế này, thì cũng oái ăm thay, chất cồn không thể giúp cho hắn tạm thời thoát khỏi thế giới hiện thực như những người bình thường.
Draco hầu như không phản ứng khi Harry bước vào. Vào lúc này, chẳng lẽ Harry Potter, người đang là tâm điểm của mọi người, phải ngồi trong Đại sảnh đường rực rỡ và dùng bữa với các giáo sư và học sinh khác sao? Sao tự nhiên cậu ta lại đến đây?
Draco nhìn Harry tự nhiên bước vào, ngồi xuống bên cạnh hắn, rồi nhấp một ngụm bia đã uống dở, Draco cảm thấy suy nghĩ của mình dường như bị bia làm chậm lại. Con sư tử ngốc đó có vẻ tự hào vô cùng khi làm được điều đó, Draco thấy Harry mỉm cười và nói với hắn: "Cậu có phiền không nếu tôi uống với cậu?" Harry cười thật tươi, Draco nghĩ, bất giác gật đầu.
Harry dường như có tâm sự gì đó. Draco không thể để cho tâm trí của mình đi lang thang sau khi Harry ngồi bên cạnh hắn, tất cả sự chú ý của Draco lúc này đều đổ dồn vào Cậu bé vàng Gryffindor, hắn thực sự không thể nào không chú ý đến cậu ta được. Tuy nhiên, Draco nghĩ, có khi chính mình mới là kẻ có hơi ngốc nghếch, từ năm học đầu tiên, mình đã không tiếc công sức chế giễu bộ ba vàng nhà Gryffindor, sau đó lại đặc biệt khiêu khích Harry. Giờ nghĩ lại, hắn không phải là một kẻ ngốc khi làm mọi thứ chỉ để trông đợi người mình thích sẽ chú ý đến mình sao?
Đột nhiên Harry cứng ngắc quay đầu lại, vẻ mặt rất kỳ quái, trong lòng Draco run lên, nghĩ không ra rốt cuộc Harry nhìn thấy cái gì! Trong lúc hắn cảm thấy bản thân có chút tội lỗi, hắn nghe thấy Harry nói: "Cậu không lạnh à?"
Draco sững sờ, rồi suýt nữa thì bật cười, bọn họ đang uống bia có nồng độ cồn cao, nhưng dù sao thời tiết bây giờ cũng rất lạnh. Draco nhanh chóng cho Harry một bùa Giữ ấm và nói: "Cậu không biết có bùa Giữ ấm sao, Potter?" Hắn thức sự muốn hôn Harry ngay lúc này, nhưng may mắn thay, lí trí của hắn vẫn luôn vững vàng, nhắc nhở hắn không nên làm điều này.
Khi Draco nghe được tiếng cười khúc khích của Harry, hắn bất lực nghĩ, tửu lượng của Cứu thế chủ kém như vậy, sao còn uống nhiều bia như vậy làm gì? Quên đi, phải đưa cậu ấy trở về trước, ngày mai Harry ngốc nhất định sẽ rất đau đầu.
Draco nói: "Potter, cậu uống quá nhiều rồi".
Hắn nhận được câu trả lời vô cùng thiếu tỉnh táo của Harry: "Không phải đâu."
Draco lại nói: "Cậu uống quá hiều rồi, Potter, tôi sẽ đưa cậu về phòng."
Draco ôm trán thở dài, thật sự không có lý do gì để nói chuyện với một người say, nếu khônh thì cứ đánh bất tỉnh rồi mang về? Hmm, cách này nghe không thực tế chút nào, vì hắn không thể ra tay với Harry được. Trong khi Draco đang đấu tranh nội tâm, hắn nghe thấy cậu bé bên cạnh mình nói: "Tại sao cậu không thích tôi, tại sao lại muốn tôi đi, tại sao tôi lại lo lắng cho cậu, tại sao..."
Tim Draco đập lệch một nhịp, Harry đang nói về ai? Đó là ai chứ? Một cơn đau dữ dội lướt qua ngực Draco, vậy là đã quá muộn rồi, phải không? Harry đã có người mình thích? Ai có thể khiến Harry quan tâm nhiều như vậy...?
Draco cắn chặt môi, nhẹ giọng hỏi: "Cậu nói gì vậy Potter?" Đồng thời sợ câu trả lời của Harry sẽ khiến hắn vỡ vụn.
"Tôi đã nói là tôi thích cậu, Draco, tôi rất thích cậu, tại sao lại gọi tôi là Potter?" Cậu bé tóc đen nói.
Draco khó có thể tin vào tai mình, cái gọi là thiên đường, cái gọi là hạnh phúc, chẳng qua cũng chỉ thế này. Nghe ai đó bạn thích nói rằng họ thích bạn. Draco luôn cho rằng cậu trai với tóc đen rối xù sẽ không bao giờ thuộc về mình, vị Cứu thế chủ mà hắn luôn cho rằng mình chỉ có thể âm thầm bảo vệ, thì ra cũng thích hắn?
Draco không tự chủ được mà thô bạo ôm Harry vào lòng, ôm thật chặt người mà hắn vẫn luôn mong nhớ ngày đêm, Draco ích kỷ muốn mãi mãi như thế này, cứ mãi được ôm Harry và có được chàng trai này mãi mãi. Phải, mãi mãi, Draco chắc chắn rằng hắn không muốn buông tay nữa.
Khi Harry hôn Draco, à, Draco thực sự không biết Harry làm như thế nào, khi hắn không chú ý, nhưng Harry luôn làm cho hắn ngạc nhiên, phải không? Đôi môi của Harry chạm vào môi hắn thật dịu dàng, thoang thoảng mùi hoa lan Nam Phi, Harry dường như hoàn toàn không có kinh nghiệm hôn, điều này đột nhiên khiến Draco có tâm trạng đặc biệt tốt, sau đó tên không biết gì này còn chần chừ mút lấy môi hắn! Đầu của Draco ong ong, và tất cả sự tỉnh táo của hắn ngay lập tức biến mất. Draco cướp đoạt cậu bé của mình một cách dữ dội, như thể hắn muốn dồn hết tâm tư vào đó.
Khi Draco buông Harry ra, Harry thở hổn hển, rồi đột ngột nhắm mắt lại, Draco choáng váng, khi kiểm tra kỹ hơn thì hóa ra cậu đã ngủ. Draco vừa giận vừa buồn cười, sao có thể ngủ thiếp đi ngay sau một nụ hôn chứ? Với một tiếng thở dài bất lực, Draco ôm ngang Harry lên và đi về phía ký túc xá của mình, dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể bỏ mặc cậu như vậy được.
Draco cả đêm không ngủ. Hắn không dám và không muốn ngủ. Draco sợ rằng khi nhắm mắt lại, điều tuyệt vời này sẽ biến thành ảo ảnh, sợ rằng đó chỉ là một giấc mộng đẹp đẽ trong suy nghĩ sâu thẳm của hắn. Vì vậy, Draco thà nhìn chằm chằm vào Harry đang ngủ yên bình như thế, cảm nhận hơi thở của cậu ấy và tận hưởng khoảng thời gian bên Harry. Draco tin rằng giờ phút này, hắn đã có được cả thế giới.
Ngày hôm sau, khi Draco nhận ra Harry sắp tỉnh dậy, hắn chợt nhớ ra rằng mình nên đi lấy cho Harry một lọ Độc dược Giải rượu nếu không chắc chắn cậu sẽ rất đau đầu.
Khi Draco trở lại, hắn thấy Harry đang nhìn chằm chằm chằm vào mấy món đồ trang trí trong phòng mình. Draco mỉm cười và nói: "Cậu tỉnh rồi à? Uống một lọ Độc dược Giải rượu đi này."
Sau đó, hắn đã bị sốc khi thấy Harry nhanh chóng kéo tấm chăn bông lên và quấn chặt quanh cơ thể mình. Draco không khỏi cười khẩy, ha hả, cậu ta ngại ngùng, hẳn là đang hiểu làm cái gì đó, đúng không? Ý nghĩ này khiến Draco vui vẻ hơn, hắn lập tức vươn tay kéo chăn bông của Harry nói: "Harry, tối hôm qua cậu rất nhiệt tình đấy."
Quả nhiên, mặt Harry lại đỏ lên, cậu lắp bắp nói: "Tôi đêm qua, tôi đêm qua..."
"Đêm qua cậu thật sự rất ấm áp, Harry thân yêu của tôi." Draco tiến lại gần cậu với một nụ cười xấu xa, trong lòng lại không khỏi buồn cười.
Nhìn thấy Harry lo lắng cúi đầu kiểm tra quần áo, Draco trợn to hai mắt nhìn trời, thì ra là một con sư tử thuần khiết ngốc nghếch: "Harry, cậu thực sự nghĩ rằng chúng ta đã làm gì đó vào tối hôm qua sao?"
"Malfoy! Cậu, cậu..." Harry đỏ mặt.
Draco nắm lấy bàn tay sắp đánh người của Harry, hôn lên đó như thể hắn đang nắm giữ bảo bối quý giá nhất, sau đó ngẩng đầu nhìn Harry hỏi: "Harry, sao em không gọi tôi là Draco?"
"Draco..." Draco nghe được tiếng Harry gọi tên mình, lại nhìn cậu nhóc trong lòng đang cẩn thận hôn mình, hắn không nhịn được mỉm cười, hóa ra tất cả những gì xảy ra đêm qua thật sự không phải là mơ.
Merlin cuối cùng đã nghe thấy những gì hắn đã cầu nguyện.
Harry, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể bên nhau mãi mãi?
.........
Harry's POV
Harry luôn cảm thấy trong mười năm qua, trừ lần biết mình là phù thủy năm 11 tuổi, khi rời khỏi nhà dì dượng, kỳ nghỉ lễ Giáng sinh ngắn ngày này là quãng thời gian vui vẻ nhất.
Ban ngày Harry thường đến phòng ngủ riêng dành cho huynh trưởng của Draco để quấn quít bên Draco, nhìn chàng trai tóc màu bạch kim lịch lãm đọc hết trang này đến trang khác của quyển tài liệu Độc dược mà cậu không tài nào hiểu được, hoặc nằm nhắm mắt bên cạnh Draco, để cho Draco vòng tay ôm lấy mình, và hơi ấm của hai người như hòa vào nhau. Harry cảm thấy mình thực sự lãng phí 5 năm cuộc đời ở Hogwarts, mỗi ngày được nhìn thấy Draco, mọi muộn phiền, đau khổ đều biến mất một cách thần kỳ. Hạnh phúc thực ra rất đơn giản phải không?
Sau khi tiếp xúc thực sự với Draco, Harry nhận ra rằng Draco không hề ngang tàng như cậu vẫn nghĩ, hắn cũng sẽ giúp đỡ những học sinh năm nhất mà mình không quen biết, Draco quả thực rất thông minh, và cũng rất thích đọc sách, Harry thậm chí còn nghĩ rằng, Draco hấp dẫn nhất là khi hắn chăm chú đọc sách. Và có một sự thật là Draco có được sự yêu mến của các giáo sư hoàn toàn không phải do xuất thân cao quý của hắn, khả năng bùa chú và kiến thức trên tất cả các phương diện của Draco đều rất đáng ngưỡng mộ.
Đối với sự ngạc nhiên của Harry, Draco chỉ cười nhạt và giải thích rằng đó chỉ là những điểm cơ bản trong phương pháp giáo dục của các gia đình quý tộc. Vì vậy, Harry mới hiểu được, để trở thành người thừa kế duy nhất của một gia tộc thuần huyết như gia tộc Malfoy, Draco đã phải hy sinh rất nhiều, học phép thuật, học rất nhiều thứ mà Harry không thể hiểu được từ khi còn rất nhỏ. Harry cảm thấy hơi đau lòng khi nghe Draco nói về những chuyện đó một cách nhẹ nhàng, Draco chỉ mỉm cười và ôm cậu thật chặt, sau đó nhẹ nhàng nói: "Vậy thì có sao chứ, Harry, chỉ cần tôi có thể trở nên mạnh mẽ và có đủ khả năng bỏ vệ em là đủ. Em hiểu chứ?" Harry cảm thấy trái tim mình được sưởi ấm.
Khi Harry và Draco nói chuyện về gia đình hắn, Draco rõ ràng là hơi buồn, Harry cảm thấy rất khó hiểu, và sau đó nhớ lại chuyện cậu đã nhìn thấy Draco một mình đứng dưới trời tuyết rơi lần trước. Sau khi gặng hỏi một hồi, Harry mới biết cha mẹ của Draco đã phản bội Chúa tể Hắc ám và hiện đang mất tích, Harry không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể lặng lẽ ở bên hắn.
Sau đó, Draco nhẹ nhàng hỏi: "Harry, nếu chiến tranh kết thúc, chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một gia đình của riêng mình không?" Giọng nói ấy cứ như một giai điệu du dương vang lên trong lòng Harry, trái tim của cậu đập nhanh hơn, xây dựng một gia đình thuộc về mình và Draco? Đây không phải là giấc mơ hàng đêm của cậu hay sao?
Harry bằng lòng gật đầu, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nói: "Vâng, anh đừng lo lắng gì cả, cho đến khi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau và xây dựng một gia đình thuộc về riêng mình."
"Một trong hai người không thể sống sót khi kẻ kia còn tồn tại." Đó là lời tiên tri và cũng là mây mù trong lòng Harry.
Hermione đã viết thư để hỏi thăm về lễ Giáng sinh của Harry và bày tỏ rằng cô ấy rất tiếc khi không thể đón Giáng sinh cùng Harry. Draco tình cờ có mặt khi Harry dang xem xét bức thư của Hermione và Harry lo lắng giấu lá thư đi, mặc dù Draco không còn nhắc gì trước mặt cậu nữa nhưng Harry vẫn nhớ rằng Draco không thích những phù thủy có xuất thân Muggle. Nhưng Draco chỉ bĩnh tĩnh nhìn lướt qua bức thư và nói: "Granger tốt hơn so với một số phù thủy thuần huyết nhiều, ít nhất cô ta cũng biết suy nghĩ."
Harry ngạc nhiên tới mức cậu gần như cho rằng Draco đang bị ếm lời nguyền Độc đoán, Draco trầm mặc rồi ôm lấy cậu, cười nói: "Làm ơn đi, Harry, vì tôi thích em, nên tôi cũng sẽ trân trọng những người bạn mà em trân trọng." Harry ôm chặt lấy Draco, đột nhiên cảm thấy rất xúc động.
Vì vây, đêm hôm đó khi Harry viết thư hồi âm lại cho Hermione, cậu nói với Hermione rằng mình hiện đang yêu một người và đang ở bên người đó.
Harry không biết Hermione sẽ phản ứng như thế nào, nhưng cậu cũng muốn được những người bạn của mình chúc phúc.
Thư trả lời của Hermione vào ngày hôm sau nhanh chóng đến không ngờ, và bức thư rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn một câu - Đó có phải là Draco Malfoy?
Harry suýt té ghế trong ký túc xá của Draco, sau đó há to mồm nhìn chằm chằm vào bức thư. Draco cầm lấy lá thư, sau đó cười duyên nói: "Tôi đã nói gì nhỉ, chỉ có Granger mới biết suy nghĩ."
Harry trầm mặc.
Nhưng nói chung, Harry đã có một kì nghĩ lễ Giáng sinh khá tốt, Draco luôn đồng hành cùng cậu, hai người họ trò chuyện rất ăn ý. Nhưng đôi khi Draco sẽ chạy và phòng Theo yêu cầu mà không có lý do rõ ràng, Harry không biết Draco đang làm gì, có vẻ như anh ấy đang làm một chuyện gì đó rất quan trọng, Harry tin tưởng Draco nên không bao giờ bắt hắn phải nói rõ mọi chuyện. Ngoại trừ điều này ra, kỳ nghỉ Giáng sinh của Harry thực sự khá hoàn hảo.
Kỳ nghỉ ngắn ngày trôi qua, trường Hogwarts lại nhộn nhịp hẳn lên. Harry không thể ở bên Draco mỗi ngày như trong kì nghỉ, điều này khiến cậu rất chán nản. Sau khi Hermione quay lại trường, cô ấy hào hứng hỏi Harry chuyện gì đã xảy ra trong kỳ nghỉ và cậu đã ở bên Draco như thế nào, Harry kể mọi chuyện cho Hermione nghe, nhưng bọn họ tạm thời nhất trí giấu mọi thứ bí mật với Ron, không lộ nửa lời cho cậu chàng biết, ít nhất thì không phải ngay lúc này, Ron sẽ rất tức giận nếu bồ ấy biết, và Harry cũng không muốn mất đi người bạn tốt của mình.
Sau giờ học, thời gian mà Harry và Draco được ở bên nhau ít hơn đáng kể, nhưng Harry cũng thấy rằng Draco không còn im lặng và lạnh lùng như trước nữa, Draco thường mỉm cười với cậu trong bữa ăn, và sắc mặt rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, cử chỉ vẫn tao nhã, nhưng có một sự dịu dàng khó tả. Harry vui vẻ nghĩ, có lẽ đó là nhờ công của mình.
Đương nhiên Harry cũng có chút không hài lòng về sự thay đổi của Draco, trước đây vương tử Slytherin thanh lịch mà tàn nhẫn đã được đủ các cô gái thích rồi, bây giờ phiên bản nâng cấp của vương tử Slytherin thanh lịch và dịu dàng nên cho dù hắn đi đến đâu cũng có người yêu mến.
Harry khịt mũi, nghiến răng nhổ phứt một cọng cỏ tội nghiệp, nghiến răng nghiên lợi lẩm bẩm một mình: "Malfoy chết tiêt! Sao lại có nhiều người thích anh như vậy! Em sẽ mặc kệ anh!"
"Này, Harry, nếu em mặc kệ anh, anh sẽ rất buồn ~" Giọng nói dịu dàng của Draco vọng tới từ phía sau, và một vòng tay ấm áp ôm lấy cậu, Harry không thể không chìm đắm trong đó.
Harry Potter! Giữ lại một chút cốt khí đi! Ai kêu anh ta trêu ghẹo nhiều người như vậy! Harry nghiến răng và cố gắng phớt lờ Draco.
"Haha." Với một nụ cười khiêu khích, Draco ghé sát vào dái tai nhạy cảm của Harry, nhẹ nhàng thổi khí: "Harry, em ghen à?"
Bùm! Mặt Harry đỏ lựng, lắp bắp nói: "Ai... ai thèm ghen tị chứ?"
Draco cười càng vui vẻ, hắn rướn người, nhẹ nhàng hôn Harry và nói: "Harry, anh yêu em."
Trái tim Harry dịu lại, ngọt ngào trào ra trong lồng ngực. Quên nó đi, Harry nghĩ nát óc, biết rằng mình sẽ nói vậy mà. Thở dài, Harry ôm lấy Draco và hôn sâu hơn.
.........
Chỉ còn vài tuần nữa là tới kì thi, Harry thành công thoát khỏi nanh vuốt của Hermione, háo hức khoác lên mình chiếc áo khoác tàng hình để đi tìm Draco. Trước khi xuất hiện trước của phong ngủ của Huynh trưởng Slytherin, Harry nghe thấy vài giọng nói hình như đang cãi vã, có giọng của Draco?
Harry đi chậm lại, và ngay khi đến gần, cậu ngạc nhiên khi thấy Draco, Pansy và Blaise đang tranh cãi về điều gì đó. Mối quan hệ của họ không phải rất tốt sao? Draco từng nói Pansy và Blaise là bạn thân của anh ấy.
Với một chút nghi ngờ, Harry lén nghe ngóng ở một chỗ khá gần bọn họ.
"Draco, cậu không thể làm vậy." Blaise có vẻ tức giận.
"Không, tôi phải làm." Draco cũng kiên định.
"Draco, cậu đã từng nghĩ đến Harry chưa, cậu làm vậy cậu ấy có thể tha thứ cho cậu không? Cậu nói cậu yêu cậu ấy, tại sao lại không nghĩ tới cảm nhận của cậu ấy, tại sao không hỏi xem cậu ấy có đồng ý hay không?" Pansy tức giận quát.
Mình? Harry tự hỏi, chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy ra?
"Tôi không cần phải hỏi em ấy, đây là việc do chính tôi lựa chọn, nhất định phải làm!" Giọng nói của Draco còn kiên quyết hơn.
Pansy đột ngột chạy đến bên cạnh Draco, và vén tay áo chùng đồng bên trái của hắn lên, và Harry dưới tấm áo khoác tàng hình bỗng cứng đờ khi thấy đó là một hình xăm dấu hiệu hắc ám.
"Nhìn cậu đi! Cậu còn chưa nói cho cậu ta biết chuyện này, cậu còn muốn nói dối cậu ta bao lâu nữa? Draco, tỉnh lại đi, cậu thật sự không làm được chuyện này đâu!" Pansy kêu lên.
Nói dối mình? Draco là Tử thần Thực tử? Vậy hóa ra tình yêu của anh ấy từ đàu tới cuối là một trò lừa đảo? Ha, có gì đó chảy dài trên má cậu. Harry lạnh lùng lùi lại một bước.
Draco như thể nhận ra điều đó, bước đến và kéo chiếc áo khoác tàng hình mà Harry đang mặc xuống. Harry chìm trong đau khổ hoàn toàn không nhận ra Draco đang bắt lấy tay cậu.
Blaise và Pansy cũng choáng váng.
"Harry, em... em nghe tôi nói này..." Harry nghe thấy Draco nói.
Nghe anh nói? Nói gì cơ chứ? Bịa ra một trò lừa đảo khác để lừa dối tôi à? Tôi sẽ không bị lừa nữa! Trong mắt Harry đầy lạnh lùng và tuyệt vọng, Harry nghe thấy tiếng mình nói: "Malfoy, tôi hận anh!" Cậu quay người chạy nhanh ra khỏi hầm nhà Slytherin, bỏ lại Draco.
Đầu óc Harry rối bời còn trái tim cậu thì đang đau nhói. Tại sao lại nói dối tôi? Tại sao anh lại là một Tử thần Thực tử? Tại sao hạnh phúc của tôi lại trở thành một trò lừa bịp? Tại sao... Tại sao... Trái tim của Harry đang gào thét vì tức giận, đau đớn và buồn bã.
Hermione không thể làm gì được. Harry đã thực sự hạnh phúc kể từ khi ở bên Draco, và là một người bạn tốt của Harry, Hermione đương nhiên hy vọng rằng Harry có thể hạnh phúc, và Draco thực sự là một người yêu hoàn hảo. Nhưng... nhưng cô không ngờ Draco lại là một Tử thần Thực tử! Thảo nào Harry lại buồn như vậy, Hermione gần như muốn xông thẳng tới chỗ Draco khi nghe Harry nói. Nhưng khi Hermione bình tĩnh lại, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, Draco nhìn Harry bằng ánh mắt dịu dàng và mê mẩn là điều mà ai cũng thấy, thiếu gia Malfoy kia làm sao có thể bằng lòng để Harry chịu một chút thương tổn? Có lẽ Malfoy cũng có nỗi khổ không thể nói thành lời? Không được, dù là vì Harry hay vì cái gì đi nữa, cô cũng phải biết rõ nguyên do, mà cách để biết chỉ có một, hỏi trực tiếp Malfoy.
.........
Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️.
01/03/2022
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.