Chương trước
Chương sau
Trong một khu rừng yên tĩnh ở nước Anh, luồng không khí lưu chuyển dừng lại một lúc, rồi như thể một khoảng trống bị xé toạc khỏi không gian, bốn thiếu niên rơi xuống từ không trung, ngã mạnh xuống những đống lá cây.

"Đây là đâu? Mới nãy xảy ra chuyện gì thế, sao khoá cảng lại đột nhiên hoạt động?"

"Không biết, khi bức tượng kia xuất hiện, mình đột nhiên cảm thấy nó là tới giúp đỡ chúng ta."

"Trước đó nhất định là hai Tử Thần Thực Tử có vấn đề gì đó, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mới tới. Sớm biết thế tôi nên cho bọn hắn một cái Avada mà không phải Stupefy!"

"Đừng ngốc thế, không đời nào Harry có thể sử dụng Lời nguyền Chết chóc lên họ, ngay cả khi họ là kẻ thù!"

"Harry — Harry thế nào rồi?"

"Em ấy không ổn, em ấy vẫn đang mất máu." Draco cắn răng nói, những tia sáng trắng liên tục xuất hiện trên đầu đũa phép, "Tôi không thể tìm thấy vết thương, nhưng — giống như mỗi lỗ chân lông trên người em ấy đều đang rỉ máu."

Ron nôn nóng hỏi: "Hộp thuốc của mày đâu, mẹ nó, đừng nói còn ở trong xe nhé!"

Hermione nhắc nhở nó: "Đó là cái cặp sách bồ đeo trên tay. Nhưng lều trại và chổi bay thì để trong cốp xe."

"Đúng vậy, độc dược." Draco hoảng hốt nói, như thể hắn vừa nhớ ra rằng mình còn có những cách khác để thử ngoài thần chú... Tủy xương của thằn lằn đuôi rồng và thuốc cầm máu dường như đã có tác dụng, nhịp tim Harry bắt đầu đập lại rõ ràng dưới lòng bàn tay hắn, giống như một con vật nhỏ yếu ớt không ngừng giãy giụa.

Nhưng chàng thiếu niên nhắm mắt này không hề yếu ớt, thậm chí, cậu ấy vừa chiến đấu với phù thủy hắc ám đáng sợ nhất mà không hề lui bước. Bộ não trống rỗng của Draco cuối cùng cũng lấy lại được khả năng suy nghĩ. Hắn khó có thể tin vào những gì mình vừa làm: hắn nói "không" với một Chúa tể Hắc ám đang phẫn nộ!

Nỗi sợ hãi thực sự lúc này mới xuất hiện dưới đáy lòng hắn, nhắc nhở hắn rằng cái chết đã cận kề với hắn như thế nào vào thời điểm đó. Nhưng mà, trừ cái này ra, còn có nhiều hơn, một thứ khác xuất hiện ngày càng tốt hơn, nhảy nhót rực rỡ... Draco cúi đầu, ôm Harry nằm trên đùi mình, cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.

"Thế nào?"

"Khá hơn rồi." Draco lau vết máu trên mặt Harry, rốt cuộc phát hiện chân trái Ron cong không được tự nhiên, khớp xương có chỗ máu me be bét giống như bị nghiến qua trên mặt đất, "... Weasley, cậu muốn mất một chân vĩnh viễn sao?"

Ron giật mình cúi đầu, phát hiện mình bị thương chậm hơn Draco: "Ờm, chẳng lẽ là vụ nổ cuối cùng gây ra hả? Dù sao cái váy này cũng không có bất kỳ tác dụng bảo vệ nào."

Đúng vậy, Ron vẫn còn mặc chiếc váy phụ nữ đó, nó có vẻ hơi buồn cười đối với nó, nhưng nó đã bị hư hại trong trận chiến, dính đầy bùn và máu, nhưng Draco không tận dụng cơ hội ngàn vàng này để chế nhạo nó, hắn chỉ ném một lọ nhỏ qua: "Tinh dầu Dittany. Không biết dùng thì đến chỗ bạn gái cậu, cô ấy nhất định biết xử lí như thế nào."

Ron duỗi cái chân máu me nhầy nhụa ra trước mặt hắn: "Tao cho rằng trong lúc mày bận xử lí cho bạn trai mình thì vẫn có thể dành một chút thời gian nối xương cho tao chứ."

Trời đã tối hoàn toàn, Hermione nhìn xung quanh với sự trợ giúp của bùa chiếu sáng: "Bây giờ chúng ta đang ở trong khu rừng gần nơi tổ chức Giải Quidditch Thế giới trước đây. Mình đã đặt nó làm điểm dừng khi tạo ra khóa cảng, nếu Bộ Pháp thuật quyết định để một lượng lớn phù thủy dịch chuyển đến đây, chắc chắn là vì có nhiều nơi ẩn nấp."

Draco nói: "... Tôi nhớ rõ nơi này." Nơi mà Dấu hiệu Hắc ám xuất hiện lần đầu tiên trong đời hắn.

Ron khoác tay lên vai Hermione: "Harry sao vẫn không nhúc nhích, mình vẫn tưởng cầm máu xong là sẽ không sao nữa."

"Tôi không thể phán đoán em ấy cụ thể đã chịu thương tổn gì." Draco đặt lòng bàn tay lên cái trán nóng bỏng của Harry, cảm giác vết sẹo đập nhè nhẹ như đang sống — cái mề đay cũng đập trong hộp sắt, Hermione lấy nó ra, nhận ra khi nhìn xuyên qua lớp kính pha lê trang trí có thể thấy bên trong có màu đỏ như máu, tựa như đôi mắt Voldemort vậy, làm người ta cảm thấy không thoải mái.

"Harry như vậy, chẳng lẽ là bởi vì phép thuật màu vàng kim đó?" Ron chần chờ nói, "Có lẽ là di chứng sau khi thi triển nó, mặc dù mình chưa từng nghe nói qua bùa chú có thể ngăn cản Lời nguyền Chết chóc..."

"Chúng ta đã nghe nói qua, Ron." Hermione rũ mắt, nhìn chăm chú khuôn mặt hôn mê của Harry, "Khi Harry được một tuổi, mẹ của bồ ấy đã sử dụng một câu thần chú để bảo vệ bồ ấy khỏi Lời nguyền Chết chóc."

Đây cũng là lo lắng của Draco. Lời nguyền Chết chóc hoàn toàn không phải là một trò đùa có thể dễ dàng chống lại, năm đó trả giá bằng sinh mệnh mẹ cậu, vậy bây giờ Harry đang trả giá bằng cái gì? Hắn vuốt ve gương mặt Harry, cảm nhận hơi thở của Gryffindor này phả vào lòng bàn tay mình... Ấm áp, nhanh chóng bị gió đêm thổi tan...

Kế tiếp bọn họ lại thực hiện một lần di chuyển ngắn nữa, Hermione tìm được nguồn nước, một chiếc lều tạm thời được dựng lên bằng cách sử dụng cây cối và quần áo (đương nhiên còn có phép Biến hình) làm bằng nguyên liệu thô, Draco cẩn thận đặt Harry lên chiếc giường tạm bợ phủ đầy quần áo. ánh trăng bàng bạc chiếu vào vị cứu tinh của họ một cách trìu mến, khiến chàng trai trẻ trông thật cô độc và trong sáng.

... Cho đến hừng đông vẫn chưa xuất hiện việc ngoài ý muốn nào, chỉ là Harry vẫn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Vào khoảng thời gian sáng sủa nhất trong ngày, Draco bế Harry đến mép nước, cẩn thận lau sạch những cục máu đông còn sót lại trên da cậu. Áo choàng của linh mục đã thấm đẫm máu, Draco do dự một chút, vẫn duỗi tay cởi cúc áo Harry.

Bộ quần áo sẫm màu trên bãi cỏ, nó dễ dàng hơn Draco nghĩ — chỉ dùng ánh mắt không tạp niệm nhìn chăm chú thân thể Potter — cậu trai Gryffindor kia không mảnh vải che thân dựa vào trong lòng ngực hắn, có rất nhiều vết thương mỏng và dài gần xương quai xanh, còn có vết bầm lớn trên chân. Tựa như dấu vết của sự đau khổ.

Draco lại lần nữa đặt bàn tay lên ngực Harry, một loại đau đớn đột nhiên tập kích trái tim hắn. Không giống như lúc bị ép nhận Khế ước Bảo hộ, nỗi đau bây giờ rõ ràng và dữ dội hơn, nhưng vẫn có một cảm giác mơ hồ về mối liên hệ xuất hiện trong đau khổ... Là liên kết giữa hắn và Harry, liên kết khiến hắn nguyện ý chia sẻ hết thảy với Cậu bé sống sót bất kể hậu quả ra sao, thật giống như hắn cũng thông qua liên kết này chia sẻ lòng dũng cảm vô biên của Harry...

Khoai tây và lạp xưởng mua ở nhà nghỉ đủ cho họ cầm cự một tuần ở đây. Hermione, Ron và Draco thay phiên nhau trực đêm, mà hai người nhàn rỗi này, cũng chỉ có một người có thể nhắm mắt lại bổ sung giấc ngủ, người còn lại trông nom Harry.

Harry vẫn không tỉnh lại.

Draco đã thử nghiệm nhiều sự phối hợp khác nhau của phép thuật chữa trị và độc dược, nhưng tiến bộ tốt nhất mà hắn đạt được cho đến nay là khi Harry nắm lấy cổ tay hắn trong một lần điều trị. Hắn cũng sẽ ôm Harry lúc nghỉ ngơi, rất chặt, ngay cả khi Ron đang nhìn họ; hắn dồn trọng lượng thân thể Harry lên cánh tay mình đã thành thói quen, loại tê mỏi làm máu lưu thông không thoải mái sẽ làm hắn cảm thấy an tâm. Đã nhiều lần Draco nghe thấy tiếng Harry giật lấy thứ gì đó từ hắn gọi tên hắn trong giấc ngủ, nhưng chỉ cần hắn bất ngờ mở mắt ra sẽ phát hiện đó chỉ là một giấc mộng. Hắn vô cùng nhớ đôi mắt xanh lục kia.

Bọn họ cũng sẽ thảo luận về những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó ở Thung lũng Godric: Ron tin chắc rằng James và Lily đã giúp họ vượt qua hạn chế của Voldemort, Hermione lại cho rằng đó là sự sắp xếp của cụ Dumbledore.

"Cha mẹ của Harry đang ở trong nghĩa trang đó, họ cũng không có cách nào khống chế bức tượng đó." Hermione nhẹ nhàng nói, "Mà cụ Dumbledore cũng vừa mới đến Thung lũng Godric."

Ron nói thầm: "Phép thuật tình yêu, mình còn cảm thấy chính là phép thuật tình yêu. Bồ còn từng nói pho tượng kia giúp chúng ta?"

"Đó chỉ là một loại cảm giác mà thôi. Gặp chuyện khó giải thích, chúng ta không thể mơ hồ như vậy." Hermione nghiêm túc nói, "Nếu phép thuật tình yêu có thể giải quyết hết thảy, như vậy bây giờ chỉ cần một nụ hôn của Malfoy cũng có thể khiến Harry tỉnh lại."

Ron cau mày tự hỏi hai giây, quay đầu nói: "Malfoy, thử một lần xem."

"Đừng đùa." Draco đương nhiên từ chối!

Nhưng Ron vẫn kiên trì: "Nếu được thì sao?"

Thậm chí Hermione cũng nhìn về phía bên này.

Draco không thong thả cúi người xuống dưới sự thúc giục của họ... Hắn lặp đi lặp lại với bản thân rằng đây chỉ là để đối phó với hai kẻ Gryffindor cứng đầu đó, vị đắng của độc dược vẫn còn trên môi Harry... Hắn đột nhiên cảm thấy khát khô. Draco Malfoy ngang nhiên hôn Harry Potter trước mặt bạn bè cậu, thật không thể tưởng tượng được.

Không có kỳ tích gì phát sinh. Nhưng Hermione bỗng nhiên đỏ mặt xoay người, nhỏ giọng nói: "Merlin, bọn họ thật sự — Merlin."

Ron nhéo vành tai nóng lên của cô: "Chúng ta ra ngoài nhé?"

"Ronald!"

Ron vô tội nói: "Ý của mình là đi ra ngoài chuẩn bị bữa tối."

Hermione trừng nó nói: "Tất nhiên mình cũng nghĩ vậy."

Sau khi hết thức ăn, họ tiếp tục dời đi. Hermione gánh vác nhiệm vụ cải trang đến các ngôi làng và thị trấn của Muggle để mua thức ăn, nhưng sau hai lần chạm trán liên tiếp với cái gọi là Đội tìm kiếm (có lẽ do Voldemort thành lập sau thất bại ở Thung lũng Godric) bọn họ không thể không bắt đầu thử đi săn thú. Lều trại cũng từng xém bị phát hiện, họ bắt đầu cất giữ những thứ quan trọng bên người, chẳng hạn như đũa phép, những độc dược quan trọng, bức ảnh của Grindelwald với thông điệp của cụ Dumbledore, còn có Trường Sinh Linh Giá duy nhất mà họ tìm thấy cho đến nay...

Khi bước sang tháng chín, bầu không khí cuối cùng cũng trở nên nặng nề hẳn. Mặc dù nhịp tim và hơi thở của Harry rất ổn định, cũng sẽ có một số cử động (chẳng hạn như cau mày giãy giụa hoặc giữ chặt lấy Draco),nhưng cậu chưa bao giờ tỉnh lại như mọi người mong đợi. Cuối cùng không còn ai có tâm tư nói đùa, Ron thậm chí còn thấy Draco đập tay xuống đất như một kẻ điên, những viên đá cứa vào da hắn và khiến hắn chảy máu.

"Malfoy, bình tĩnh chút."

"Tôi rất bình tĩnh." Draco xoay cổ tay, tự niệm bùa chú chữa trị cho mình, "Tôi cho rằng bây giờ Potter cần lời khuyên của một lương y chuyên nghiệp."

Hermione tự hỏi: "Bắt một người ở gần bệnh viện St. Mungo? Rủi ro quá lớn. Chúng ta cần phải lên một kế hoạch chi tiết."

Ron đề nghị: "Nhà mình có người thân là lương y, chúng ta có thể nhờ anh ấy. Miễn là anh ấy vẫn có thể tiếp tục đi làm."

"Còn một cách." Draco nói, "Có một bức chân dung ở số 12 Quảng trường Grimmauld từng là lương y, chúng ta có thể nhờ ông ấy giúp đỡ."

Ron trợn tròn mắt: "Đó là nơi chúng ta loại trừ đầu tiên!"

"Nếu." Draco chậm rãi nói, "Nếu các cậu nguyện ý tin tưởng giáo sư Snape. Tin tưởng ông ấy không phản bội Hội Phượng Hoàng, tin tưởng ông ấy cũng đang hoàn thành lời nói của cụ Dumbledore như chúng ta, như vậy số 12 Quảng trường Grimmauld sẽ an toàn."

Hermione và Ron hai mắt nhìn nhau. Harry đang hôn mê cau mày, hừ một tiếng nho nhỏ, Draco lập tức nắm lấy bàn tay phải đang buông thõng sang một bên của cậu trấn an.

Một đàn sáo bay qua bầu trời hoàng hôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.