Chương trước
Chương sau
"Ngôi sao cứu thế?"

"Ừ, bây giờ báo chí toàn gọi Harry như thế... Cậu ấy cực kỳ giỏi!"

"Lúc cậu ấy bắt được Snitch cũng đặc biệt quyến rũ!"

"Bồ muốn hẹn hò với cậu ấy hả?"

"Bồ không muốn à?"

Các nữ sinh túm tụm chuyện trò rúc rích, hệt như đám cú mèo ồn ào không chịu được. Draco vốn định sử dụng đặc quyền của Huynh trưởng để đuổi đám cú mèo không biết phép tắc kia đi, nhưng Draco còn chưa kịp làm gì thì bà Pince đã lên tiếng: "Mấy em kia, nếu không thể giữ yên lặng trong thư viện thì đi ra ngoài ngay cho tôi!"

Sách vở đang mở trước mặt mấy con cú mèo ồn ào kia như hưởng ứng lời của bà tự động khép lại, lần lượt nhảy về giá sách, ghế dựa cũng tự gấp lại dẹp gọn một bên. Đám nữ sinh mặt mày tái mét im bặt đi, căn phòng trở lại yên tĩnh đúng như không gian nên có của một thư viện, cuối cùng Draco cũng có thể tiếp tục tập trung đọc sách.

Nghiên cứu có chút tiến triển: Sau bao ngày chìm đắm trong sách vở, hắn đã tìm thấy Lời thề Bất Khả Bội trong một cuốn sách về các bùa chú bảo mật. Lời thề này đã lập nên thì không thể vi phạm, một khi bội thề, chắc chắn phải chết. Kẻ lập thệ rơi vào tình huống bất lực hệt như người bị Khế ước Bảo hộ chỉ định. Khác nhau duy nhất là: với Lời thề Bất Khả Bội thì người lập thệ còn có cơ hội lựa chọn, còn người bị chỉ định thì không.

Nhưng quyển sách không nói kỹ đến thần chú ấy. Draco rất muốn biết rõ, nhất là phạm vi của việc "vi phạm" lời thề này. Nhưng không còn cuốn sách nào nhắc đến thần chú này, có lẽ trong khu Sách Cấm mới có chăng?

Severus chắc sẽ ký giấy cho hắn nếu Draco ám chỉ nó liên quan tới nhiệm vụ của Lucius. Nhưng xin sự giúp đỡ từ một Tử thần Thực tử làm hắn khó chịu... Cái khăn choàng màu xám đậm kia... Narcissa ôm chặt Lucius quay cuồng trong xoáy nước... Hắn không còn cách nào khác, bên cạnh hắn chỉ có Tử thần Thực tử, không thì cũng là con cái Tử thần Thực tử, từ khi ra đời Dấu hiệu Hắc ám đã mờ mờ xuất hiện trên thân thể hắn rồi.

"Cái nhẫn kia mang một lời nguyền cực kỳ độc ác! Chắc chắn cụ nhận ra điều đó, sao cụ còn đeo nó", tiếng của Snape mơ hồ truyền ra từ văn phòng làm bàn tay đang muốn gõ cửa của Draco lại do dự mà buông xuống.

"Tôi... là đồ ngu ngốc... Tôi già rồi, không chịu được cám dỗ", người còn lại thế mà lại là Dumbledore, "Cũng may thầy xử lý được nó, chúng ta vẫn còn thời gian."

"Tôi chỉ có thể tạm thời kìm hãm nó, nhưng cũng chẳng thể kìm hãm mãi tác hại của một lời nguyền loại đó. Giá cụ gọi tôi đến sớm hơn...", giọng Snape ngừng lại, "Ai ở ngoài?"

Cửa văn phòng bật mở, Draco tái nhợt xuất hiện trước mặt hai vị giáo sư: "Chào buổi tối."

Lần đầu tiên Snape nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo đến vậy: "Trò Malfoy, xin hỏi ngọn gió nào đã đưa trò tới cái văn phòng mục rỗng của vị giáo sư đáng thương này?"

Dumbledore đã nghi ngờ Draco, không thể nhắc tới chuyện mượn sách trong khu Sách Cấm được. Draco cân nhắc nói: "Em... muốn xin lời khuyên về thần chú không tiếng động."

Snape nói: "Trên lớp tôi đã giảng kỹ, nếu không thành công thì cứ luyện tập thêm là được."

Dumbledore bỗng giơ một tay lên, Draco giật mình phát hiện cái tay đó cháy đen thui như đã từng bị đốt, cụ chỉ vào tay phải Draco: "Ta nghĩ trò Malfoy muốn một tờ giấy cho phép mượn sách."

Lúc này Draco mới để ý mình đã sơ suất không giấu tờ giấy xin phép đi. Snape cau mày, triệu hồi tờ da dê từ tay Draco, lướt mắt: "Những vấn đề quanh Lời thề Bất Khả Bội? Sao trò lại muốn đọc cái này?"

Draco không thể nhắc tới Chúa tể Hắc ám trước mặt Dumbledore, chỉ có thể vụng về che giấu: "Em muốn tìm hiểu một chút."

"Có tinh thần học tập là tốt.", Dumbledore cười cầm lấy tấm da dê, "Lời thề cũng tốt thôi."

Draco buột miệng hỏi: "Kể cả Lời thề Bất Khả Bội cũng là chuyện tốt ư?"

Dumbledore vớ lấy một cây bút lông chim, ký lên tờ giấy xin phép mượn sách: "Thầy không biết trò nghĩ như thế nào. Nhưng theo kinh nghiệm của thầy, ừ, nó là chuyện tốt."

*

Hay thật, hiện tại Độc dược trở thành chương trình học mà Draco không muốn đi học nhất.

Nhóm Ravenclaw sớm đã chiếm bàn học trao đổi bài vở; đám Nott cũng đến sớm, câu được câu chăng tán gẫu. Còn hai cái bàn trống, Potter và hai đứa bạn có thể chọn một cái để ngồi, và hắn sẽ vui vẻ mà ngồi cái còn lại...

Đời không như mơ, nữ phù thủy tóc nâu chọn cái bàn ở trước, để sách vở lên: "Ernie còn chưa đến à?"

Quả nhiên, Weasley đi theo ngồi bên phải cô: "Mình vừa thấy bọn họ ở sân Quidditch, chả có vẻ gì sợ đến muộn cả."

"Cũng chẳng sao, giáo sư Slughorn không thích trừ điểm.", Potter vừa nói vừa cực kỳ tự nhiên đi qua hai đứa bạn thân, ném cặp sách lên cái bàn trống duy nhất còn lại.

Draco đứng sững ở cửa phòng học, hiện thực đã cho hắn một cái tát đau đớn.

Đến lượt hắn lựa chọn: Con cháu Tử thần Thực tử, Máu Bùn, kẻ phản huyết hay là Potter?

Tất nhiên hắn nghiêng về nhóm Slytherin hơn, nhưng Nott gác chân lên ghế, giày của nó dính đầy bùn đất, cỏ dại... Hơn nữa ban đầu chính Draco tự xa cách bọn nó, bây giờ mà quay lại chắc chắn sẽ bị cười nhạo cho xem.

Vậy thì kẻ phản huyết. Draco tận lực tỏ vẻ tự nhiên đi đến chỗ tên tóc đỏ kia. Nhưng việc xấu đã xảy ra thì không bao giờ tới một mình cả, đám Hufflepuff không dám đi học muộn, ào ào chạy vào phòng học, nhanh mông ngồi đầy chỗ trống bên cạnh Weasley.

Cuối cùng Draco chỉ có thể ngồi cạnh Potter. Giây phút này hắn thực sự mong đám nữ sinh ngu ngốc ồn ào ở thư viện kia có học lớp Độc dược Cao cấp, như vậy bọn họ sẽ nhiệt tình bám quanh Potter, không để cho hắn đơn độc đối mặt với vị chúa cứu thế vĩ đại này. Lúc ngồi xuống, hắn còn có thể cảm giác được ánh mắt của Potter dán lên người mình. Chúa cứu thế có khác, cực kì áp lực...

Tiết học nhanh chóng bắt đầu, Slughorn béo tròn cầm lọ Phúc lạc dược nói với học sinh: "Ta nghĩ các trò vẫn nhớ đây là cái gì. Hôm nay chúng ta sẽ học về loại thuốc ngủ cực mạnh: Cơn đau của Cái chết Đang sống. Tất nhiên đây là loại độc dược cực kì phức tạp, nên ta sẽ thưởng cho người hoàn thành tốt nhất bình độc dược may mắn này!"

Đôi mắt Harry sáng lên, hiển nhiên cậu cực kỳ thích phần thưởng này, còn Draco thì cực kỳ chán nản, rõ ràng một bình Phúc Lạc dược chẳng thể giải quyết tình cảnh hiện nay của hắn.

Đúng như Slughorn đã nói, Cơn đau của Cái chết Đang sống có hơi quá sức của một học sinh năm sáu, Draco rất nhanh đã gặp vấn đề: Màu sắc độc dược không giống sách miêu tả.

Tất nhiên hắn có thể nhìn cách làm của người khác (lớp Độc dược ai mà chả thế),nhưng hắn không muốn ngẩng đầu, ngẩng đầu lại nhìn thấy Potter... Thôi cứ tập trung mà làm đi.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Harry thế mà lại tới gần hắn: " Malfoy, cậu có cần dùng dao bạc nữa không?"

Draco gật đầu bừa bãi. Potter chết tiệt, không lảng vảng trước mặt hắn không chịu được à? Dự tính của Lucius sai bét, chỉ cần Draco còn thở, hắn hoàn toàn không thể tránh được Harry Potter!

Harry vươn người, cố với lấy con dao bạc trên bàn. Cho dù đã cố gắng tập trung chế dược, Draco cũng có thể cảm giác được cánh tay Potter chạm vào hắn... Quá gần. Để tránh vạc của Draco, cánh tay Potter áp sát cạnh tay Draco, làn da ấm áp sượt qua, cách lớp áo sơmi vẫn có thể cảm nhận được.

Đừng nhìn Potter, đừng nhìn.

Draco cố hết sức chăm chú nhìn vào cái vạc. Độc dược của hắn cuối cùng cũng chuyển sang màu tím, nhưng đáng lẽ phải chuyển sang màu tím hoa cà, thì nó lại có màu tím sẫm. Do đám đậu Sopophorous không chịu rỉ nước chăng? Hay tốc độ khuấy không đủ chậm?

"Xuất sắc!", Slughorn bất thình lình xuất hiện, cái đầu hói ngó nghiêng: "Tuyệt vời, Harry, rõ là con thừa hưởng tài năng của mẹ con, không ai có thể làm độc dược này tốt hơn nữa!"

Draco giật mình ngẩng đầu, phát hiện Cơn đau của Cái chết Đang sống xoay tròn trong vạc của Potter y đúc sách giáo khoa miêu tả. Cậu ta đã làm như thế nào vậy? Potter thật sự có thiên phú Độc dược ư?

Hiển nhiên Draco không phải người duy nhất ngạc nhiên, Hermione khó tin nhìn Harry: "Bồ làm thế nào thế? Thậm chí bồ còn không khuấy giống hướng dẫn của sách giáo khoa!"

Harry xấu hổ đóng sách giáo khoa lại, liếc Draco: "Ờm, may mắn?"

Hermione rõ là đã hiểu nhầm ý tứ của Harry: "Bồ liếc Malfoy làm gì? Chả nhẽ ý bồ là nó giúp bồ làm?"

Tiếng vạc rơi xuống đất vang khắp phòng học, Ron trợn mắt há hốc mồm hỏi: "Harry, ngày nào bồ cũng đi ra ngoài là để..."

"Không!", Harry gào lên, nhoài người tới bịt kín miệng Ron, "Về rồi nói!"

Slughorn cười tủm tỉm: "Năm đó Lily chính là học sinh ưu tú môn Độc dược, chắc chắn Harry kế thừa thiên phú của trò ấy." Ông trịnh trọng đưa cái bình Phúc Lạc dược bé tí xíu cho Harry: "Đây, đây, một lọ Phúc Lạc dược như đã hứa, hãy dùng nó một cách hữu ích nhé."

Hermione nhìn chằm chằm đám độc dược bán thành phẩm của Draco, lại đưa mắt nhìn Harry: "May mắn?"

Harry xấu hổ gật đầu, đến lúc cậu để ý tới Draco cũng đang dùng ánh mắt tràn ngập nghi ngờ nhìn mình, cảm giác xấu hổ lại càng mãnh liệt tới mức quẫn bách. Harry-người-thừa-hưởng-thiên-phú-Độc-dược-Potter cầm cái bình đựng đầy thứ độc dược may mắn màu vàng óng ánh, lúng túng hỏi: "Ờm, cậu cũng muốn có Phúc lạc dược hả, Malfoy?"

"Không.", Draco quả quyết lắc đầu, "Cậu mới cần cái này. Mong nó có thể cứu cậu một mạng."

— tránh cho tôi phải dùng mạng mình chịu hộ.

*

Trở lại phòng sinh hoạt chung Gryffindor, Harry mới dám nói có ai đó tự xưng 'Hoàng tử lai' đã để lại rất nhiều chú thích trong quyển sách giáo khoa cũ kia, nhờ có nó cậu mới có thể thuận lợi làm Cơn đau của Cái chết Đang sống một cách hoàn mỹ. Cậu muốn giữ lại quyển sách, nên mới không dám nhiều lời ở phòng học.

Hermione bực bội nói: "Bồ dựa theo chú thích của người ta để chế dược thì có khác gì được Malfoy hỗ trợ đâu?"

Harry cáu kỉnh: "Bồ nghĩ là mình gian lận?"

Hermione yên lặng, nhưng vẻ mặt của cô cho thấy rõ cô nghĩ đó là gian lận.

Ron khuyên nhủ: "Cái này vẫn tính là Harry tự làm mà, còn hơn là bồ ấy được Malfoy giúp đỡ... Bồ biết mà, lúc chúng ta nghĩ Harry thật sự trở thành bạn với con chồn sương kia, mình tuyệt vọng muốn khóc luôn!"

Nhắc tới Harry lại cảm thấy buồn: "Mình chưa bao giờ nghĩ là Malfoy muốn làm bạn với mình. Chỉ là nó luôn trốn tránh mình, chuyện này rất lạ, hai bồ không thấy thế à?"

Hermione vẫn gắt gỏng: "Nếu Malfoy không muốn làm bạn với bồ rồi lợi dụng thì có gì đáng lo?"

"Malfoy thật sự rất lạ mà!"

"Chỉ là Malfoy mà thôi, bồ có cần phải biết rõ nó làm gì đến thế không?"

"Không." Harry khẳng định, "Malfoy chắc chắn có bí mật gì khủng khiếp lắm, đừng quên là cha cậu ta ở dưới trướng Chúa tể Hắc ám đó, mà nó thì muốn giúp đỡ cha! Mà nhắc mới nhớ, ánh mắt cậu ta nhìn mình bây giờ rất lạ, có khi việc kia lại liên quan tới mình."

"Có việc nào Malfoy âm mưu trước kia không liên quan tới bồ không, cuối cùng cũng chỉ trở thành trò cười thôi...", Ron lầm bầm, bỗng một tiếng thét chói tai vọng tới từ ngoài cửa.

Ginny hốt hoảng chạy vào, trên mặt lấm lem vết bẩn: "Quái vật! Trong trường có quái vật!"

"Chuyện gì thế?", Ron kinh ngạc đứng lên nhanh chân chạy tới cạnh em gái mình.

Ginny nói: "Em không thấy rõ, Dean bị nó tấn công. Lúc tối tụi em đi bộ ở vườn rau... Em nhắm mắt lại... Bỗng Dean gào lên, em chỉ kịp nhìn thấy một con quái vật đen tuyền đang chạy trốn... Nó chạy rất nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu, nhưng Dean đã bị nó cắn, tay anh ấy toàn máu là máu."

"Quái vật?!"

Hermione đi tới lau vết bẩn trên mặt Ginny mới phát hiện các vết bẩn ấy thế mà lại là máu: "Em đã báo cho giáo sư chưa? Có thể là động vật trong Rừng Cấm, nhưng đáng lẽ nó không nên xuất hiện ở đó mới đúng chứ?"

Ginny gật đầu xong lại lắc đầu: "Dean đang ở phòng y tế, em đã báo cho giáo sư McGonagall. Không, chắc chắn nó không phải động vật sống ở Rừng Cấm... Nó là cái loại quái vật khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã có cảm giác nó rất tà ác ấy. Hogwarts chắc chắn không chứa chấp loại này."

Harry vỗ đùi: "Malfoy! Chắc chắn là Malfoy đã đưa con quái vật này tới trường học! Khả năng cao là giấu ở trên toa hàng hóa của tàu tốc hành Hogwarts, nên cậu ta mới đi kiểm tra lúc ở trên tàu."

Ginny ngơ ngác nhìn cậu: "Malfoy?"

Hermione nói: "Đừng để ý đến Harry, đợt này bồ ấy đang mắc Hội chứng Malfoy. Cái gì bồ ấy cũng đổ cho Malfoy hết."

Ron gật đầu: "Đúng vậy, buổi tối ở ký túc xá chỉ cần kêu một tiếng ' Malfoy ' là Harry có thể tỉnh ngay rồi nhảy dựng lên ở trên giường."

Harry biện bạch: "Lúc đấy mình còn chưa ngủ! Với lại Malfoy không phải lúc nào cũng ở thư viện còn gì, cách hai ba ngày nó lại biến mất, không biết đi chỗ nào, ngay cả Bản đồ Đạo tặc cũng không thấy, rất có thể là nó đi chăm sóc đám quái vật đấy ở ngoài!"

"Bồ hôm nào cũng kè kè Bản đồ Đạo tặc bên người để tìm Malfoy?"

"Malfoy đáng bị theo dõi như thế!", Harry cáu kỉnh đáp lại, "Được thôi, các bồ đều không tin. Mình đi thăm Dean đấy, mong là bồ ấy có thể cho mình biết thêm thông tin về con quái vật kia... Ginny, cụ thể là chuyện xảy ra ở chỗ nào thế?"

Nhìn bóng Harry rời đi, Hermione lo lắng nói: "Harry quá cố chấp với việc chứng minh Malfoy đang làm việc cho Voldemort."

"Kệ bồ ấy đi, có lẽ bồ ấy cố gắng chứng minh mãi rồi cũng sẽ phát hiện Malfoy chỉ là chuyển sang thời kỳ phản nghịch nên mới có hành động kỳ cục. Cũng có thể là do nó yêu đương với Muggle nên sắp bị xóa tên khỏi gia tộc chăng?"

Ron thở dài, "Bây giờ kể cả bồ có nói với Harry rằng thủy triều xảy ra là do Malfoy nguyền rủa ánh trăng thì có khi bồ ấy cũng tin luôn á!"

Hermione đột nhiên hoảng hốt: "Khoan đã, đột nhiên mình có một suy đoán."

"Sao?"

"Chắc chắn Malfoy sẽ không yêu đương với Muggle, nhưng...", Hermione lắc mạnh đầu, "Không, không thể nào, là do mình nghĩ linh tinh thôi."

Ron mù mờ hỏi lại: "Nhưng? Bồ nghĩ tới chuyện gì?"

Hermione nói kiên định: "Mình chẳng nghĩ gì cả!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.