Chương trước
Chương sau
Ron nằm trên tuyết, ý thức mơ hồ vì mất máu quá nhiều, Harry khẩn trương kiểm tra tình trạng của nó, phát hiện hai vết cào dữ tợn trên vai. Draco cầm máu cho nó, lấy một cái bình nhỏ đổ thuốc lên miệng vết thương.

"Đây là cái gì?... Người lúc nãy, gã không phải phù thủy bình thường, đúng không?", Harry vốn muốn ngồi xuống giúp đỡ, nhưng mất chân phải làm cậu khó duy trì thăng bằng, cuối cùng Draco không thể không cho cậu mượn vai để vịn vào.

"Hỗn hợp bột bạch tiễn và bạc.", Draco lãnh đạm trả lời vấn đề, "Dùng trị vết thương người sói gây ra."

Hô hấp Harry trở nên dồn dập... "Sao cậu lại biết?", cậu nhẹ nhàng hỏi.

Draco không nói gì. Bầu không khí đông cứng lại, khiến cho người ta khó lòng không cảm thấy mệt mỏi. Harry cảm nhận được hai người họ lại một lần nữa trở nên xa cách, còn xa cách hơn cả khoảng thời gian bọn họ đối đầu ở trường, nhưng cậu vẫn rất cao hứng vì Draco đã xuất hiện. Hay lắm, lý trí nói cho cậu biết Draco bây giờ khả nghi, tà ác, âm hiểm, nhưng Harry lại không có bất kỳ dự cảm nguy cơ nào.

Draco chầm chậm hỏi: "Bộ phận còn lại của hai người ở đâu?"

"Đại Sảnh đường."

"Đại Sảnh đường?"

Draco nhướng mày, biểu tình này làm hắn có vẻ quen thuộc hơn một chút, Harry tựa trên vai hắn giải thích: "Độn thổ sót thân."

Draco thở dài: "Tôi nên đưa hai người đi đâu? Nói trước, tôi không mang theo các cậu Độn thổ được."

"Làng Hogsmeade, tôi nghĩ thế.", Harry cân nhắc, "Hẳn là các giáo sư sẽ đến đó tìm tôi với Ron."

"Được rồi.", Draco dựng Ron lên, nghiêm túc chỉ đũa phép vào nó dùng ba bùa thanh tẩy.

Harry nghi hoặc hỏi: "Tuyết và lá khô ảnh hưởng đến tình trạng vết thương?"



"Không. Ảnh hưởng đến tôi. Tôi cõng cậu ta."

Harry la lên: "Cậu chuẩn bị cõng bồ ấy?"

"Phải, cậu ta không tự đi được."

"Tôi cũng không tự đi được.", Harry chỉ vào chỗ lẽ ra cái chân phải ở đó.

"Cậu có thể tự nhảy."

"Phải, tôi có thể.", Harry nói thầm, nhảy vài bước trên mặt tuyết, tóc đen rối loạn lại càng thêm hỗn độn. Sắc trời mờ mịt, làm cậu nhìn qua giống như ngay giây tiếp theo sẽ biến mất trong bóng đêm.

"Từ từ, Potter."

Harry bất mãn dừng lại, cố hết sức tựa vào thân cây: "Tôi chỉ có một chân."

"... Tôi biết.", Draco đi tới, cho Harry một bùa thanh tẩy.

Harry chớp chớp mắt: "Thì sao?"

Draco xoay người, đưa lưng cho cậu: "Tôi sai rồi. Cậu mới là người cần."

Harry ngần ngừ bò lên lưng hắn. Cậu nghi ngờ Draco nghĩ cậu không vui. Nhưng cậu đâu có vậy, Ron bị thương nặng hơn cậu, cậu đâu có rảnh so đo chuyện này. Bây giờ cậu không cần lo nghĩ di chuyển Ron thế nào, không có gì làm cậu không vui cả. Không có.

"Mất một cái chân làm cậu nhẹ đến thế này cơ à?"

Harry nằm trên lưng hắn, mái tóc vàng nhạt quét qua mặt cậu, làm mũi cậu phát ngứa: "Tôi nghĩ cậu không nhớ tôi nặng như nào."

Draco nhàn nhạt nói: "Sẽ không quên."

"Ron làm sao bây giờ?"

"Dùng bùa trôi nổi, cậu Potter. Dịch chuyển cậu ta đi theo chúng ta."

......

"Đừng ngủ, Potter."

......

......

"Harry."

*

"Có chuyện gì vậy?", bà Rosmerta mở cửa, kinh ngạc nhìn thấy các Chủ nhiệm Nhà sắc mặt không tốt trước cửa, đi cùng bọn họ còn có một phù thủy thấp bé mảnh khảnh xa lạ, một cái rương bán trong suốt bay bên cạnh bọn họ, có thể thấy ở bên trong là chân tay người, hình như là một cánh tay và một cái chân.

Giáo sư Flitwick trả lời bà: "Phu nhân Rosmerta, bà có thấy hai học sinh Hogwarts không? Bọn nhỏ học Độn thổ bị sót thân, chúng tôi đoán hai đứa tới đây."

"Tôi sợ là không thấy.", bà Rosmerta lắc đầu, nhìn cái rương một lần nữa, "Merlin, sót thân, tình trạng bọn nhỏ hẳn rất tệ... Mấy vị khác không ai nói gì đến chuyện này, không ai nhìn thấy học sinh bị thương."



Sắc mặt Flitwick càng kém: "Từ trước tới nay lần đầu tiên việc như vậy xảy ra."

"Tôi đã báo cáo Bộ Pháp thuật, Ban Tai nạn và Thảm họa Pháp thuật sẽ tới sớm.", phù thủy xa lạ kia nói, "Tôi cho rằng nên đi kiểm tra xung quanh trường học. Hai học sinh không thể đi tới nơi xa như vậy, trừ khi Hogwarts có giấu diếm gì về Harry Potter."

Giáo sư McGonagall tức giận hỏi: "Giấu diếm cái gì? Bộ Pháp thuật vô dụng á?"

"Không, tôi không muốn cãi nhau, quý bà. Ý tôi là, có lẽ đứa nhỏ kia đã học trước chương trình."

Severus Snape khinh mạn nói: "Nếu Potter có đầu óc như thế thì bây giờ chúng ta cũng chẳng cần mang theo cánh tay của nó đi khắp nơi thế này."

"Là chân. Harry bị sót chân.", Flitwick sửa lại.

"Ờ, đùi."

Các giáo sư bắt đầu tìm kiếm tung tích của Harry và Ron, quán trà của bàn Puddifoot vốn là nơi hẹn hò dự định của Ron bị đến kiểm tra hai lần, những phù thủy đang đón lễ Tình nhân ở đây cũng bị quấy nhiễu, nhưng đến tận tối vẫn không có ai gặp hai thiếu niên kia.

"Có lẽ bọn họ không ở Hogsmeade."

"Cho dù là thế nào, bọn nhỏ có lẽ chỉ đi tới nơi mình từng đi qua thôi."

Một con mèo tam thể nhảy từ trên tường xuống, phe phẩy đuôi liên tục kêu, giáo sư McGonagall lập tức phản ứng: "Bé ngoan, tìm được bọn họ rồi à?"

Chú mèo đưa bọn họ đi dọc theo con phố, xung quanh nhà cửa ngày càng ít, con đường dần hẹp lại, sắp rời khỏi làng Hogsmeade... Snape là người đầu tiên nhìn thấy người, sắc mặt gã trở nên vô cùng khó coi, gần như rít gào bước nhanh đến: "Giải thích!"

Sau đó là McGonagall. Bà kinh ngạc chỉnh kính: "Trò Malfoy?"

Đúng là Draco Malfoy ở cuối đường. Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn gần như không có biểu cảm gì, giơ đũa phép gắng sức duy trì bùa trôi nổi mang theo Ron đang hôn mê, còn Harry Potter gục trên lưng hắn, rũ đầu, không nhúc nhích.

Draco nói: "Em tìm thấy bọn họ ở vùng núi bên kia."

"Tuy rằng tôi cũng rất muốn biết tình hình cụ thể, nhưng bây giờ không phải lúc.", McGonagall lập tức mở cái rương nửa trong suốt kia ra, Flitwick giúp Draco đỡ Harry xuống, khi người trên lưng được đưa xuống phù thủy tóc vàng này không đứng vững được mà chao đảo một chút.

Khi những người khác bận rộn nối chân tay lại cho Ron và Harry, Snape vẫn cứ dùng một ánh mắt làm người khác ghê sợ mà nhìn Draco: "Ngươi tốt nhất nên biết mình đang làm gì."

Động tác Sprout đột nhiên tạm dừng: "Từ từ, trên người đứa nhỏ này có vết thương không liền lại được."

"Greyback.", tay trái Draco siết chặt, "Hai người họ bị Fenrir Greyback tấn công."

*

Harry mở quà của cậu, một cái Áo Tàng hình màu xám bạc.

Cậu nhớ tới lúc tám tuổi Dudley từng được tặng một món quà sinh nhật là mô hình máy bay chiến đấu màu bạc. Chỉ một buổi chiều món quà xinh đẹp này đã bị phá nát, lúc dọn phòng bếp Harry nhìn thấy nó, một bên cánh nằm trong thùng rác, phản xạ ánh đèn lóa cả mắt.

Ánh sáng phản chiếu ấy cùng sắc bạc của Áo Tàng hình đan xen, làm cho cả thế giới đều biến thành màu xám bạc kỳ dị biến ảo khôn lường, thân thể Harry nhẹ bẫng, bay lên... Tầm nhìn cậu trở nên vô cùng rộng, cậu nhìn thấy tàu tốc hành Hogwarts chạy băng băng dưới chân, thấy sân Quidditch, thấy Scotland và rừng gỗ vân sam, tất cả đều hư ảo, khoác lên một vẻ bàng bạc.

Harry bắt đầu cảm thấy rét lạnh, cậu đã bay rất cao, hồn ma màu bạc xuất hiện cạnh cậu, lành lạnh hát khúc ca dao khó hiểu... Con hươu bạc nhảy ra từ đũa phép Harry lập tức bị gió xoáy cuốn đi, Harry nhìn thấy giường em bé trống rỗng, thấy phần mộ cổ xưa, màn che đong đưa... Cái chết cũng là kết thúc.

—— "... Trong phòng bệnh không được có quá nhiều người!"



—— "Tôi mới là bạn gái anh ấy!"

Rét lạnh càng tăng lên, Harry nhìn thấy một sợi chỉ màu bạc tinh tế kéo ra từ ngực mình, thẳng tắp trong gió, một bàn tay nắm lấy đầu còn lại của sợi chỉ, khi chủ nhân của bàn tay ấy nhìn thấy Harry liền khiếp sợ há to miệng. Toàn bộ thế giới màu bạc lại biến đổi, biến thành sợi tơ uyển chuyển thu về bàn tay đang nắm chỉ bạc kia, sắc bạc hư ảo nhanh chóng co rút, cuối cùng đọng lại trong ánh mắt người kia.

Đôi mắt màu bạc.

—— "A a a...!"

Harry bừng tỉnh, trong nháy mắt cậu có cảm giác trần nhà màu bạc đang rơi xuống —— không, không, trần nhà màu trắng. Harry sờ tìm mắt kính đeo lên, vừa lúc nhìn thấy Lavender bụm mặt chạy ra ngoài.

"Harry, con tỉnh?", Lupin lập tức đến bên giường cậu, cùng lúc đó, Harry nhìn thấy giáo sư McGonagall, Hermione, Ginny, Tonks và vợ chồng Weasley cũng đang ở đó.

Harry bật thốt: "Malfoy đâu?"

Vẻ mặt Lupin trở nên vô cùng phức tạp, khiến Harry nghi ngờ lúc trước cậu gặp được Draco chỉ là một phần của giấc mơ màu bạc kia.

Lupin nói: "Trò ấy bị Snape gọi đi rồi."

Harry thả lỏng xuống, phát hiện cái chân phải đã về với cậu, chỉ là còn chưa đủ nhanh nhạy. Cậu bắt đầu có sức quan tâm những chuyện khác: "Hình như con nghe thấy tiếng người khóc, Lavender ạ?"

Giờ thì đến lượt vẻ mặt của vợ chồng Weasley trở nên phức tạp. Ginny dũng cảm giải thích cho Harry: "Giáo sư Sprout nối sai xương các anh. Vừa rồi lúc bà Pomfrey nối lại cho Ron, Lavender muốn ôm ảnh, kết quả là Ron mơ mơ hồ hồ đuổi cổ đi, nói muốn Hermione tới."

Harry giật mình nhìn về phía Hermione, cô cũng bối rối không biết làm thế nào nhìn lại. Ai cũng không nghĩ Ron lại như vậy...

Thật là kỳ cục. Harry nghĩ.

Ginny không chút khách khí bổ sung: "Anh cũng chẳng tốt hơn là bao. Biết mọi người tốn bao nhiêu sức lực để anh buông tay khỏi Malfoy không?"

......

Harry không biết.

Cậu muốn cho mỗi người ở đây một lọ độc dược xóa trí nhớ.

Cậu là học sinh ưu tú nhất của Slughorn, kế thừa thiên phú độc dược xuất sắc của Lily Evans. Cậu làm được. Tin tưởng bản thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.