Chẳng mấy chốc, Harry nhận ra rằng những câu chuyện về cụ Dumbledore đã gây ảnh hưởng đến tất cả mọi người, mặc dù tất cả đều im lặng. Đương nhiên, dì Muriel là ngoại lệ, người phụ nữ lớn tuổi này rất thích ngồi trên chiếc ghế bành chuyên dụng của mình, lớn tiếng nói về tất cả những lời đồn đãi xung quanh cụ Dumbledore: người cha đã chết ở Azkaban, người mẹ đã từ chối giao tiếp với hàng xóm, người em gái á phù thủy bị nhốt trong tầng hầm, Dumbledore không quan tâm đến những gì đã xảy ra trong gia đình mình... Ảnh hưởng của Grindelwald đối với vị "phù thủy vĩ đại" này dường như đã trở lại không còn quan trọng nữa, trong mô tả của Muriel, Dumbledore dường như đã được nuôi dạy như một người ích kỷ và lạnh lùng, coi trọng danh tiếng và tiền bạc.
Harry muốn bào chữa cho cụ Dumbledore: cậu biết – tất cả mọi người trong Hội Phượng Hoàng đều biết cụ Dumbledore không phải là người như vậy. Nhưng bọn họ cũng đều rõ ràng, tất cả những gì được tiết lộ trên báo chí không phải đều là dối trá... Cụ Dumbledore vẫn luôn có gì đó giấu họ. Không ai muốn chủ động bàn luận tại sao, tựa hồ chỉ cần bọn họ không nói, có thể làm bộ như trong lòng chưa từng phỏng đoán cụ.
Tình cảnh này làm Harry cảm thấy khó chịu —— càng làm cho cậu khó chịu chính là chính cậu cũng trách cứ cụ Dumbledore vì không bao giờ nói với cậu về những điều này —— cụ Dumbledore đã từng sống ở Thung lũng Godric khi còn trẻ! Thung lũng Godric
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/drahar-loi-tuyen-the-voi-chua-cuu-the/2801513/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.