Tôi cần nói chuyện với anh, Harry nói.
Lúc nó về đến nhà Malfoy đã ở sẵn đấy, hắn dựa vào cửa sổ, lắc ngón chân một cách chán chường. Khung cửa sổ hẹp hé mở một bên, Harry đi đến sau lưng hắn, từ tầm nhìn của nó có thẩy được mưa đang chút thành từng dòng bên tòa nhà đối diện, các cành cây bị gió tạt mà ra sức lay động, có khi đập cả vào tấm cửa kính trong suốt. Cái căn hộ Muggle này cũng không phải nơi nào đặc biệt, nhưng Malfoy lại mặc một chiếc áo chùng vô cùng trang trọng, mỗi nút áo đều được cài cẩn thận, Harry nhìn đến mái đầu bạch kim của hắn, bỗng ngỡ răng thời gian đã quay ngược về bốn năm trước, tán ô đen tuyền kia vẫn nhỏ nước bên cạnh cửa.
"Khéo thật," Draco nói, "Tôi cũng muốn nói chuyện với em."
Harry vô thức cau mày, nó không muốn bị những thứ khác quấy rầy trong lúc nói chuyện với Draco về việc mất trí nhớ, cho nên nó dừng một chút, rộng lượng nói: "Anh nói trước đi."
Draco nhìn thẳng vào nó, ánh mắt nhạt sắc sâu không thấy đáy, nhưng cậu bé với vết sẹo tia chớp trên trán--bây giờ đã trưởng thành--dường như vĩnh viễn luôn có thể nhìn thấu sự thực bị che giấu, chẳng hạn như chút sợ hãi Draco đã cẩn thận giấu đi lúc này, Harry không hề lảng tránh nhìn ngược lại, thậm chí còn bước gần về phía hắn, Draco mím chặt môi, hắn lui về phía sau nửa bước, tựa vào cái bàn đặt lọ hoa kia.
Hoa hồng đã sớm héo tàn, trong bình chỉ còn một vài cành trơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/drahar-khong-nho/217756/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.