“Thái Thượng Hóa Long Quyết lại còn có hiệu quả tuyệt diệu như thế sao, đúng thật xứng danh là tiên gia kì ảo, chỉ đáng tiếc chân khí này phải luyện cùng nữ tử từng học võ mới có được, nếu không Trần Thất ta cũng học theo Thiên Hoàng đại đế thời cổ đại, phi thăng trên người vạn nữ nhân …”
Trong đầu của Trần Thất có rất nhiều suy nghĩ ùn ùn kéo đến, suy nghĩ lung tung một hồi, lúc này mới nghĩ tới nên trả lời câu hỏi của Lý Mị Mị như thế nào. Đầu óc của hắn chuyển cực nhanh, trong giây lát liền nghĩ ra nên trả lời thế nào, ngay lập tức hắn lúng túng ho một tiếng, hạ thấp giọng nói: “Tam bang chủ không biết rồi, sư phụ Hắc Toàn Phong của ta trước kia hành tẩu giang hồ từng gặp được một nữ tử, hai người mối tình bất chính, qua lại với nhau, kết quả sau một trận giường chiến, sư phụ thua tới mức không còn manh giáp, bị hút hết năm phần công lực. Sư phụ của ta cũng ác độc lắm, tục ngữ nói một ngày làm phu thê trăm ngày ân ái nhưng ông ấy không hề niệm tình như vậy, cảm thấy bị mất công lực vô cùng xấu hổ, nhân lúc nữ tử kia còn đang ngủ say lập tức một tay bẻ gãy cổ của nàng ta. Giết chết nữ tử đó xong, sư phụ ta lật tìm trong bọc hành lý của nàng ta thì thấy được một bộ Phúc Vũ Thiên Vân Hóa Long Quyết, về sau cũng đem pháp môn này truyền cho ta.”
Lý Mị Mị oán hận nói: “Sau đó ngươi liền dùng pháp môn này trên người ta, thiệt thòi cho ta, còn xem ngươi là người tốt.”
Trần Thất bật cười, cũng không cãi lại, thuận miệng nói vài câu không đứng đắn, khiến cho Lý Mị Mị càng tin là thật.
Mặc dù Lý Mị Mị tức giận, nhưng trong lòng cũng khẽ động, nàng thấy Trần Thất hình như không giống với những người tu luyện tiên đạo trong truyền thuyết, những người sở hữu pháp thuật tà môn này thường tuyệt tình, vậy là bỗng thoáng động lòng, thầm nghĩ: “Nếu như ta có thể từ trong miệng của tên tiểu tặc này moi ra bộ Phúc Vũ Phiên Vân Hóa Long Quyết này thì sau này lúc cùng với người khác giao hợp, dùng một chút pháp môn này, hút đi một chút xíu chân khí, không làm quá mức, bọn họ tuyệt đối không phát hiện. Không tới mấy năm, võ công của ta không phải là có thể đột nhiên tăng mạnh ư? Thậm chí đả thông khiếu huyệt toàn thân, tiến quân vào bí cảnh Tiên Thiên? Dù sao công lực cũng đã bị tên tiểu tặc này hút mất rồi, cho dù ta có muốn cướp về mà không hiểu loại pháp thuật tà môn này thì chẳng khác nào có mà không có chỗ dùng, lại để hắn trắng trợn chiếm được một món hời”.
Nghĩ tới đây, Lý Mị Mị lại tự mình đổi một vẻ mặt khác, vừa hờn dỗi vừa mềm mỏng uốn éo, muốn kéo quan hệ của hai người lại gần hơn nữa. Trần Thất mặc dù không hề quan tâm đoạn tình duyên ngắn ngủi này, nhưng cũng có phần hưởng thụ, còn Lý Mị Mị muốn mượn cớ làm nũng, hỏi khéo bộ “ Phúc Vũ Vân Phiên Hóa Long Quyết” của hắn, Trần Thất thế mà chỉ qua loa cười xuề xòa, chứ không tiếp lời.
Chưa nói đến việc hắn cũng chẳng có bộ “Phúc Vũ Phiên Vân Hóa Long Quyết” như thế trong tay, cho dù có thì cũng không chịu dễ dàng đưa cho người khác. Huống chi bộ Phúc Vũ Phiên Vân Hóa Long Quyết này thực ra chính là Thái Thượng Hóa Long Quyết, thứ đồ chơi này lại cực kỳ phạm kỵ húy, hắn cũng không dám nói ra. Dù là bây giờ, hắn cũng gợi lên chút suy nghĩ, cảm thấy Tam bang chủ Lý Mị Mị này đã biết quá nhiều, có nên giết người diệt khẩu không.
“Mặc dù Lý Mị Mị bị ta hút mất ba phần công lực, nhưng võ công của nàng ta vẫn cao hơn ta rất nhiều, chỉ sợ lúc đánh nhau, chưa chắc có thể nắm chắc phần thắng được nữ nhân này. Nếu như dùng túi Ngũ Âm đột nhiên ám toán, ngược lại có thể nắm chắc bảy tám phần, ta nhớ là lần trước dùng túi Ngũ Âm nuốt đạo sĩ đó và tiểu thiếp của phủ lệnh Phàn Dương, hình như cũng khá là bổ, khi đó còn tưởng đó là diệu dụng của túi Ngũ Âm, hiện giờ xem ra, lại là uy lực của Thái Thượng Hóa Long Quyết.”
Ngoài mặt Trần Thất giả lả, Lý Mị Mị cũng không biết trong bụng tên tiểu tặc này lại đang tính một bàn tính ác độc cỡ vậy. Ngày hôm nay nàng bị chinh phạt tận hai lần, lại còn đều là những nam nhân long tinh hổ mãnh, sức bền siêu dai, đã mệt mỏi không còn sức lực rồi, hiện giờ trời cũng đã tối mịt, cũng không muốn mặc y phục nữa, chỉ nghĩ cách lừa Trần Thất nói ra.
Trần Thất suy nghĩ mấy lượt, cuối cùng nhớ ra Lý Mị Mị chính là Tam bang chủ của Trúc Chi bang, nếu như mất tích thì nhất định sẽ khiến cho Trúc Chi bang có phản ứng cực lớn. Buổi sáng hắn từng cùng Lý Mị Mị tới tửu lâu, có rất nhiều người nhìn thấy, không giống tên đạo sĩ đó và tiểu thiếp phủ Phàn Dương, không có ai thấy hắn ra tay, cũng không có liên lụy tới hắn. Tuy trong khoảng thời gian đó có Nhị bang chủ tới, là một chứng cứ có sức thuyết phục nhưng Trần Thất không dám mạo hiểm thử. Cái tên Nhị bang chủ kia lúc tới đây lén la lén lút, chỉ sợ có lẽ cũng không muốn người khác biết hắn với Lý Mị Mị có loại quan hệ này, hoặc là Nhị bang chủ lo lắng cái chết của Lý Mị Mị liên lụy tới chính mình, khả năng đứng ra làm chứng cực nhỏ. Hơn nữa Trần Thất tính toán khả năng Lý Mị Mị tiết lộ hắn biết “Phúc Vũ Phiên Vân Hóa Long Quyết” là cực nhỏ, nữ nhân này còn muốn học chiêu công phu này nên trước khi học được sẽ không đem bí mật của mình nói cho người khác biết.
Cân nhắc một hồi lâu, Trần Thất liền trì hoãn ý nghĩ muốn giết người lại, đối đáp mấy câu với Lý Mị Mị, lập tức cười một tràng nói: “Trời cũng tối như vậy rồi, nói những chuyện phiếm này làm gì? Vẫn là đi ngủ sớm chút đi.” Nói xong cũng mặc kệ Lý Mị Mị hờn dỗi không nghe theo ra sao, hắn ôm lấy Tam bang chủ xinh đẹp của Trúc Chi bang, cứ như vậy mà say giấc nồng.
Đợi đến lúc Trần Thất mơ một giấc rồi tỉnh dậy, Lý Mị Mị đã đi đâu từ sớm, cũng không biết là đi giải quyết việc công của bang hay là đi thăm vị “phú hào giang hồ” nào rồi. Khó lắm mới có được một giấc ngủ say như vậy, sau khi Trần Thất thức dậy, chỉ cảm thấy tinh thần rất tốt, lập tức chạy ra ngoài sân, luyện gần mười lượt từ đầu tới cuối quyền pháp của Thiết Cốt Công.
Lần này diễn luyện xong một lượt, Trần Thất vừa mừng vừa sợ, lúc hắn đả thông bí khiếu ở xương cụt đã có dấu hiệu đột phá Thiết Cốt Công tầng thứ tư, thậm chí Lý Mị Mị còn từng thẳng thắn chỉ ra, có thể đem gân lớn luyện tới mức giống như dây cung bắn vang, chính là biểu hiện của Thiết Cốt Công tầng thứ tư. Nhưng mà tự Trần Thất biết mình vẫn còn thiếu một chút, vẫn chưa thật sự luyện tới Thiết Cốt Công tầng thứ tư.
Nhưng lần dậy sớm diễn luyện này khiến cho Trần Thất đột nhiên phát hiện bản thân mình đã luyện tới Thiết Cốt Công tầng thứ tư từ lúc nào rồi.
Mặc dù gân cốt cơ bắp còn có chút chỗ thiếu sót, còn cần một thời gian nhất định để rèn luyện gân cốt toàn thân, mới được xem như là luyện Thiết Cốt Công tới tầng thứ tư thực sự. Nhưng mà lúc này sức lực của Trần Thất đã mạnh hơn lúc trước hai phần, cơ thể cũng thon gầy một chút, đã thật sự luyện thành tầng công phu này rồi.
Trần Thất mừng thầm tự nhủ: “Thiết Cốt Công tu luyện tới tầng thứ tư, cơ bắp như sắt, một chút thịt thừa cũng không có, sẽ dần dần ốm đi, không ngờ chỉ hút công lực của Lý Mị Mị thôi mà nhanh như vậy đã chuyển hóa được bản thân. Chả trách hôm qua ta lại cảm thấy có chút khác khác, hóa ra công phu đã tiến vào cảnh giới mới.”
Trần Thất vui vẻ hẳn lên, hai nắm tay cùng giơ lên, một co một đẩy, đánh vào không khí tạo nên một tiếng nổ đôm đốp nho nhỏ, quyền kình bỗng nhiên tăng hơn gần như gấp bội so với hôm qua, dùng toàn lực nhảy lên so với bình thường có thể nhảy cao hơn một thước, thân thể cũng nhanh nhẹn hơn mấy lần. Hắn ở trong nhà riêng của Lý Mị Mị thơ thẩn cả nửa ngày, vận dụng thành thục sức lực mới tăng, cho tới khi cảm thấy bụng đói rồi, lúc này mới thản nhiên rời khỏi ngôi nhà nhỏ này.
Đầu tiên Trần Thất đi tìm một quán nhỏ bên đường mua hai bát mì nóng, ăn xong cảm giác không thấy no, vậy là lấy thêm hai bát. Mấy ngày nay hắn tiêu hao thể lực quá lớn, lại hơn nửa ngày không ăn gì, sau khi ăn bốn bát mì nóng vào bụng thì mới cảm thấy thỏa mãn. Bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo.
“Lục Hạo Chi muốn ta đi gặp vị Thái Thượng trưởng lão của Hòa Sơn Đạo, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý. Lý Mị Mị vốn dĩ cũng muốn như thế, nhưng bây giờ nàng ta đã có ý riêng, muốn cùng ta học cái gì mà Phúc Vũ Phiên Vân Hóa Long Quyết, nên sẽ không dẫn ta cho người khác. Nói như vậy, ta còn cần phải thân cận Lý Mị Mị nhiều hơn, chờ vị Thái Thượng trưởng lão kia đi rồi, ta sẽ tới gặp lại Lục Hạo Chi rồi cùng nhau quay về Thiên Mã Sơn cũng không muộn. Chỉ cần ở Thiên Mã Sơn cực khổ tu luyện mấy năm, chờ đến khi ta luyện thành Thiết Cốt Công cộng thêm lĩnh ngộ thông thấu Hòa Sơn Kinh, thiên hạ này có chỗ nào ta không thể đi. Cho dù ta có quay lại cướp đại trại Thiên Mã Sơn rồi tự mình làm Đại trại chủ, đuổi Hắc Toàn Phong kia xuống làm lão nhị để Lục Hạo Chi làm lão tam cũng không phải là không thể…”
Trần Thất nghĩ xa xăm, tùy ý ném một nắm tiền đồng cho chủ tiệm mì, đứng dậy đang định trở về chỗ ở của Lý Mị Mị thì chợt nghe thấy trên phố hỗn loạn, xa xa có một đội giáp sĩ cưỡi chiến mã từ đầu kia của con phố phóng ngựa phi nước đại, trong chớp mắt lập tức chạy vội tới trước mắt Trần Thất. Đội giáp sĩ này không biết có lai lịch thế nào, kỹ năng cưỡi ngựa đều vô cùng lợi hại, tuy phóng ngựa phi nhanh nhưng không hề đụng trúng người đi trên đường, tác phong quân đội cực kỳ chỉnh tề.
Trần Thất sớm đã trốn qua một bên, trong lòng cũng tấm tắc lấy làm lạ, bỗng nhiên bên trong đội kỵ mã có một người hô lên một tiếng, đội giáp sĩ kỵ binh này cùng nhau ghìm chặt chiến mã, động tác đều nhịp, hiện rõ khí khái đã đánh trăm trận nơi sa trường.
Trần Thất đang thấy kỳ quái thì bỗng từ đội giáp sĩ này truyền ra một giọng nói lười biếng: “Thì ra là ngươi, vừa hay ta muốn tìm một người dẫn đường, chính là ngươi.”
Trần Thất nghe âm thanh của câu nói này có chút quen tai, vội vàng ngước mắt lên nhìn, lúc này mới nhìn thấy người đứng giữa trong đám giáp sĩ kia có dáng người khá nhỏ gầy, nhưng bộ giáp khoác trên người lại được chế tạo tinh xảo, cực kỳ vừa vặn, cộng thêm lá cờ lông trĩ tung bay trên cao cắm ở sau lưng càng làm tôn lên vóc dáng của nàng khiến cho vừa nhìn qua còn thấy như cao hơn người bên cạnh.
Bởi vì bộ giáp này quá uy phong, người này lại xen lẫn bên trong đội người ngựa, Trần Thất mới không nhận ra, bây giờ đương nhiên là nhận ra rồi, đây chính là vị Vạn đại tiểu thư từng gặp qua ở quán rượu.
Nghe thấy Vạn đại tiểu thư mở miệng, một giáp sĩ thuận tay vẫy một cái roi ngựa bay ra, muốn cuốn trúng bả vai của Trần Thất rồi kéo hắn lên. Trần Thất bản lĩnh linh hoạt tất nhiên là vừa xoay người là lập tức tránh được, nhưng rồi hắn thấy trên mặt Vạn đại tiểu thư bỗng nhiên thoáng hiện lên vẻ giận dữ, hắn vội vàng tự mình phi thân nhảy lên ngựa chiến của tên giáp sĩ kia, lúc này Vạn đại tiểu thư mới coi thường quát to một tiếng nói: “Ngươi cũng coi như có chút bản lĩnh, mau dẫn đường đi phủ Thái Thú!”
Trần Thất âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ: “Ta làm sao biết phủ Thái Thú ở đâu?”
Nhưng mà vị Vạn đại tiểu thư căn bản không cho hắn có cơ hội được nói, lập tức dẫn đầu phóng ngựa đi, đội giáp sĩ cưỡi ngựa chiến này tựa như dòng lũ thiết giáp, Trần Thất lúc này thật sự là không có cơ hội thốt lên lời nào, hai chân dùng sức ngồi cho vững vàng, thân bất do kỷ đi theo đội giáp sĩ này lên đường tiến về phía trước.
Trần Thất thật sự không biết đường đi phủ Thái Thú, nhưng mà hắn lại có chút lanh trí, nghĩ phủ thái thú đó tất nhiên sẽ xây ở nơi bắt mắt, cho nên một đường đều chỉ về hướng con đường rộng rãi nhất, cũng là hắn gặp may đội giáp sĩ này xuyên qua mấy con phố là lập tức thấy một tòa phủ đệ cực kỳ hùng vĩ. Trần Thất nhận ra được bảng hiệu trên phủ đệ kia, nhìn thấy bên trên có viết bốn chữ lớn quận trưởng Đô Lương, trong lòng không khỏi rất vui mừng, thầm nghĩ: “Trần Đại đương gia ta vận khí tốt, không ngờ chỉ đường lung tung mà cũng có thể chỉ tới con đường đúng.”
Vạn Đại tiểu thư cũng nhìn thấy phủ đệ của quận trưởng Đô Lương, ra lệnh một tiếng, đội giáp sĩ này lập tức ngừng lại. Tự mình dẫn theo mấy người, cũng không cần người thông báo, trực tiếp xông vào. Trần Thất ở trong đội ngũ nhìn thấy, trong lòng thầm kêu lên: “Quả nhiên không hổ danh là hoàng phi tương lai, có gia gia là trấn quốc Thái sư, khí thế cũng lớn thật, nếu như ta có thân phận như thế thì cũng muốn uy phong như vậy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]